Gửi: Mon Mar 08, 2010 5:41 pm Tiêu đề: Ngày Quốc Tế Phụ Nữ 8/3
Hỡi anh em.
Lại một lần nữa, cái ngày đáng sợ ấy sắp tới. Không thể thoát được nó, không thể hoãn được nó, càng không thể chạy trốn nó. Vậy chúng ta hãy đứng sát vào nhau, hãy nắm chặt tay và đối diện với nó một cách anh hùng.
Thưa anh em.
Có bất công không? Khi trong suốt cuộc đời vất vả, nặng nhọc đầy gian lao chúng ta không có một ngày dành cho mình. Đã từ lâu, cái thế giới mỏng manh này có ngày chống thuốc lá, ngày phòng si-đa, thậm chí có cả ngày cúm gà mà vẫn làm ngơ, không dành cho đàn ông một hôm nào cả.
Vì sao thế? Và đã từ lâu, thế giới bị phụ nữ thao túng mất rồi. Từ trong nhà ra đường phố, từ công ty tới bệnh viện, phụ nữ đã tràn ngập, đã cai quản, đã ra lệnh. Chúng ta mặc gì, chúng ta ăn gì, chúng ta đi đâu, quan hệ với ai, kiếm ra tiền và cất ở chỗ nào đều bị phụ nữ kiểm soát, bắt bớ, theo dõi và tra khảo. Vậy phụ nữ là ai?
Về bản chất, phụ nữ cũng là con người như chúng ta. Nghĩa là cũng thích ăn, thích uống, thích vui chơi và tụ tập đàn đúm (khoản sau cùng này thì hơn hẳn). Ta thuốc lá, chị em có thuốc lá. Ta rượu, chị em có rượu. Ta cờ bạc, chị em cũng bạc cờ, ta... vân vân, chị em cũng... vân vân và vân vân.
Sở dĩ "chúng" hơn ta, làm khổ ta, hại được ta và "chúng" có những vũ khí tối tân mà chả bao giờ ta có: đấy là nước da trắng, đấy là làn môi cong, đấy là mắt bồ câu, đấy là mũi dọc dừa, là giọng nói dịu dàng và tiếng cười khanh khách như chim.
Mang những dụng cụ “giết người hàng loạt” như thế, xông vào đám đàn ông ngơ ngác, tội nghiệp, thiếu đoàn kết, phụ nữ đã xây dựng nên một chế độ hà khắc, một hoàn cảnh sống thật tội nghiệp: Bao nhiêu đàn ông bị giam cầm trong các gia đình, bị ăn, ngủ, xem ti vi và cả tắm nữa theo điều lệnh. Bao nhiêu trai trẻ bị áp tải đi chơi, bị ép phải mua quà, bị dồn vào thế phải tặng hoa, tặng bánh sinh nhật hoặc phải chờ đợi đến mềm nhũn dưới trời mưa như rất nhiều bộ phim tình cảm đã tố cáo. Bằng các thủ đoạn quỷ quyệt như nhảy múa tung tăng, chớp chớp mắt (có gắn lông mi) và kêu thét lên mỗi khi thấy chuột, phụ nữ làm đội ngũ đàn ông tan tác, mất hết lý trí, không còn chút sáng suốt, quên mình, quên cả tiền bạc của mình.
Bằng những mảnh vải mỏng, nhẹ, gọi là áo, bằng những miếng cắt xéo, quấn bí hiểm gọi là váy, bằng những sợi dây sặc sỡ như con giun gọi là ruy-băng, phụ nữ làm chúng ta phải đầu hàng, phải sung sướng khi bị bắt làm tù binh, thà chết (và đã chết) chứ không vượt ngục. Hậu quả chính sách hà khắc của nền cai trị chuyên chế đó là trong khi chúng ta còng lưng bên máy tính, đổ mồ hôi trong nhà xưởng thì phụ nữ ngồi chễm chệ trong tiệm gội đầu, vểnh tay làm móng hoặc ngồi gật gù quanh gánh bún riêu. Trong khi chúng ta kiệt sức vì hội thảo, vì nghe lời la mắng của sếp thì phụ nữ hào hứng lắc vòng, nằm dài trong phòng hơi nước để giảm cân. Trong khi chúng ta mất ngủ vì giá xăng dầu, giá xi măng, phụ nữ cứ vác về mà chả quan tâm tới giá tiền kem dưỡng da, kem tan mỡ và kem trị mụn.
Hỡi anh em.
Tưởng như vậy đã tột cùng, phụ nữ vẫn không dừng lại. Chả tham khảo ý kiến, chả cần tìm hiểu sức khỏe và tiền bạc của đàn ông, phụ nữ tung ra ngày 8/3 như một ngày tổng phản công cuối cùng, nhằm quét sạch những ước mong chống đối.
Trong cái ngày dài hơn thế kỷ ấy, hàng triệu thân xác gầy gò, lóng cóng tội nghiệp của anh em chúng ta sẽ phải chúi đầu vào chậu rửa chén, rụt cổ trong giỏ thức ăn mua từ chợ, lê bước trong phòng với chổi lau nhà. Trong cái ngày kinh khiếp đó, anh em sẽ giặt tã đến mười hai giờ, bổ củi đến ba giờ, rửa tủ lạnh, khua mạng nhện, đổ rác đến đêm, những lúc giải lao thì khâu quần áo.
Anh em có sống sót qua một ngày như thế không? Tôi tin là không. Nhưng nổi loạn à? Đường lối đấu tranh của chúng ta đã định hướng từ lâu là không manh động. Chạy trốn à? Chưa từng có ai chạy thoát, mà thoát là thoát đi đâu?
Vậy anh em hãy chứng tỏ sức mạnh của mình bằng cách làm thật tốt những gì phải làm, khiến phụ nữ kinh ngạc, hoảng sợ choáng váng: Nếu rửa bát, anh em hãy rửa sạch đến mức ba tuần sau vẫn không cần rửa lại. Nếu lau nhà, anh em hãy lau bóng tới mức con ruồi đậu xuống không bay nữa vì mải soi gương. Nếu đi chợ, anh em hãy mặc cả ráo riết, trả giá gắt gao, mua rẻ tới độ sau ngày này, các hàng bán cá, bán gà đều phá sản.
Tóm lại, hãy dùng “gậy bà đập lưng bà”. Hãy biến ngày 8/3 là ngày của chúng ta, khi đàn ông cười nói râm ran, í ới gọi nhau trong siêu thị và túm tụm ăn quà ngoài vỉa hè. Hãy làm cho phụ nữ tiếc đứt ruột và không có cơ hội nào trong giây phút ấy được sờ vào dụng cụ gia đình, được tắm mình trong không khí bếp núc hội hè. Hãy khiến các cô gái khắp nơi hiểu rằng chỉ có ý chí, sức mạnh và khả năng sáng tạo của đàn ông mới biến được một ngày thành một đời. Nếu có một lá cờ thêu chữ 8/3, tôi muốn anh em giật lấy nó, cầm nó xông lên và vẫy thật cao như ngọn đuốc rực lửa.
Anh em tiến lên. Chiến thắng hay là chết!
From: NHOM SO PHU NU.
Hồng Loan ơi , mỗi năm phụ nữ có được một ngày Vĩ -đại 8 tháng 3 - để làm giật mình
những người đàn ông nào đã từng coi cánh phụ nữ chúng mình không có ký lô nào trong
cuộc đời , đã từng hà hiếp tụi mình vô xó bếp , đã từng rao bán " Tự điễn phụ nữ " với
giá rẻ mạt chắc cũng chỉ với mục đích hô hào dẹp bỏ ngày vĩ -đại này mà thôi .
Và cũng vì vậy , Hồng Loan xứng đáng là cô -em -vĩ -đại của chị , khi đã ... kéo được
" Nhóm sợ phụ nữ " ra trình diện vào một ngày đáng nhớ như hôm nay .
Loan thật bất ngờ khi nhận được bài này. Người gửi cho Loan là thầy giáo dạy tiếng Việt ở trường Loan. Trong trường dạy tiếng Việt của Loan chỉ có một thầy giáo, còn tất cả đều là cô giáo. Là thầy giáo duy nhất nên thầy thường được ví như là "gươm lạc giữa rừng hoa (héo)".
Vì chỉ có một mình thầy là nam nhi nên hư computer cũng thầy sửa. Mùa Hè máy quạt, máy lạnh không chạy cũng nhờ thầy. Mùa Đông lò sưởi không đủ ấm cũng gọi thầy.
Ngày Mothers' Day thì thầy mua quà tặng cho từng cô giáo.
Mỗi tuần đi dạy ngày Chủ Nhật, các cô thay phiên nhau nào là nấu chè, làm bánh, me ngào đường, xoài ngâm cam thảo muối ớt đem vào để tất cả thầy cô cùng ăn. Thấy thầy không ăn và bảo phải kiêng đồ ngọt sợ nữa lớn tuổi bị bệnh tiểu đường, các cô đem vào nào bún riêu, bánh bèo, bánh bột lọc, thầy bảo không ăn sợ về nhà không ăn cơm tối được với bà xã, ai cũng nức nở khen thầy.
Đến hôm nay mới biết thầy đang ngấm ngầm âm mưu chống lại phái yếu mình...mấy cô giáo hẹn nhau phải tìm cách dập tắt ngọn lửa cách mạng này .. Loan sẽ kẻ tiếp cho các chị nghe các cô sẽ có hành động gì khi Loan đi dạy vào Chúa Nhật này nhé...
Ngày tham gia: 12 Jan 2008 Số bài: 801 Đến từ: PR/SG/California/Arizona
Gửi: Tue Mar 09, 2010 4:26 pm Tiêu đề:
Úi trời,
Sao Hồng Loan và các cô bên ấy lại...hận thù đằng đằng để mưu toan sát hại người anh hùng của NSPN kia!
Nội cái tên của nhóm cũng cho thấy là "họ" chưa đánh đã hàng rồi mà...thôi tha tào cho thầy ấy năm nay đi...
Thân mến. _________________ Thời gian trôi qua, tình quê không phôi pha.....
Cô giáo Hồng Loan nếu thấy trường dậy tiếng Việt có cần thêm nhân viên thì xin hộ cho chú lùn một chỗ.
Chú Lùn cam kết sẽ làm việc thật đắc lực, việc gì cũng làm; sẽ rất ngoan ngoãn, bảo gì cũng nghe.
Thầy giáo "gươm lạc giữa rừng hoa" lẻ loi một đấng nam nhi như thế thảo nào hay đâm ra...nghĩ quẩn,
nếu có thêm chú lùn bầu bạn chắc thầy sẽ không rắp tâm...nổi loạn nữa đâu.
(Và chú lùn cũng xin hứa rằng các cô giáo cho gì cũng ăn, chứ không như thầy ấy cứ nằng nặc tôi chả..tôi chả.. cứ như là thầy ấy sợ bị...bỏ bùa không bằng...hì..hì..)
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn