Nắng chưa buồn ngủ giởn cành tre Đồng lúa xanh non gọi gió về Bao nhiêu mây trắng tan thành khói Hương tóc hương hoa quyện áo hè Hàng cây ngơ ngác đón sương rơi Lá chuối đong đưa thật lả lơi Chút bụi hoàng hôn còn e ngại Đêm về thêm nặng bóng đơn côi Lạnh từ ngõ vắng lạnh vào tim Sông núi mờ xa khuất nẻo tìm Hư thực dòng đời đau chìm nổi Chong đèn mờ tỏ khóc thâu đêm Sao cũ trăng xưa nhớ muộn màng Nơi nào hò hẹn thêm dở dang Nơi nào thương nhớ đành quên lãng Hoa đẹp rồi hoa cũng úa tàn Trách chi dòng nước quá vô tình Gặp gỡ chừng như nợ ba sinh Có phải vụng tu từ muôn kiếp Nên không buộc nổi bóng thuyền tình Nhớ tiếc bình minh nhớ tiếng chim Nhớ tia nắng ấm đẹp dịu hiền Tuổi thơ hoa bướm say màu áo Giấc ngủ ngọt ngào mơ gặp tiên Quay cuồng danh lợi cũng khói mây Bóng xế đường chiều cũng xuôi tay Cho dù cõi tạm hay cõi thực Cũng quá dư thưà chuyện đắng cay Giọt nắng mong manh qúy vô cùng Biết đau vô thủy đâu vô chung Cỏ cây còn muốn nuôi mầm sống Lệ đá tang thương núi mưa rừng Ngọc nát châu chìm tự nghìn xưa Than trời trách đất sao cho vừa Thì thôi trong đục là nhân thế Thanh thản mà đi mặc gió mưa.... MD.04/10/02 Luân Tâm
MD.04/10/02 Luân Tâm