Rồi ngày vui, khép mỉnh, không nở nhụy
Đêm u hoài lặng lẽ cũng ngừng trôi.
Tình đổ vỡ ngậm ngùi môi đẫm lệ
Bao khổ đau cứ hành hạ con người!
Trên đầu phổi, thét ngút trời ân hận
Dưới tim hồng, tia máu rịn giận/ thương.
Bình minh lố dạng, trăm đường cô quạnh
Chợt tay ngà cóng lạnh, Hồn sầu vương!
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn