Chiều về, hoàng hôn chợt tắt
Bóng tối lan dần, vắng ngắt đường xa
Một mình ngồi nhớ quê nhà
Nhớ vườn rau cũ , đàn gà , hàng me
Nhớ từng khóm trúc , bụi tre
Giọng hò văng vẳng , lắng nghe càng buồn
Trời làm từng giọt mưa tuôn
Thấm mềm đất mẹ cho muôn dân cày
Kiếp nghèo sao mãi đọa đày
Ước mong tổ quốc có ngày giàu sang
Không còn những cảnh cơ hàn
Người người được sống bình an đời đời
Giờ đây dân Việt muôn nơi
Vượt bao nguy khó biển khơi không sờn
Chí cao tựa núi Thái Sơn
Nghĩa tình trĩu nặng , oán hờn riêng mang
Vì sao đất nước ly tan
Mẹ cha , con cháu, đôi đàng , đôi nơi
Đêm về ngắm ánh sao rơi
Đếm thầm nỗi nhớ, ngàn đời không phai
Hương thơm hoa bưởi , hoa lài
Có còn phảng phất , có cài tóc em
Người thương ngóng đợi bên rèm
Không gian xa cách , tình thêm tràn đầy
Dù người ở cuối chân mây
Ta nơi đầu gió, ngày ngày nhớ mong
Sáng, trưa, chiều, tối ngóng trông
Châu về hợp phố, tình nồng trao nhau
Mơ về mộng ước mai sau
Chim kêu lẻ bạn , nỗi đau nát lòng
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn