Trần gian bể khổ vô biên
Làm sao tránh được ưu phiền, đó em?
Làm sao đau khổ tan liền?
Con tim bé nhỏ triền miên thảm sầu?
Người mình yêu, phải xa nhau.
Bạn tri âm, bỗng cõi nào cách xa?
Người chẳng thương lại gần ta
Dài dài đối diện, quả là oan khiên!
Khổ vì ly biệt ngàn niên
Cõi đời vắng bóng, bạn hiền, người thân.
Khổ vì vất vả, cơ bần
Lao đao cuộc sống, mùa Xuân chẳng về.
Khổ vì thất bại lê thê
Công danh sự nghiệp, não nề trắng tay.
Làm sao kể hết khổ đây?
Bệnh, già, đói rách ngày ngày tới lui.
Cõi đời sầu khổ chẳng vơi
Em ơi nên trụ vào thời Tâm ta!
Các pháp không thật đó mà!
Khổ vui lấp lánh chính ra do lòng.
Tâm thanh thản, tâm thong dong
Trụ vào an lạc Tánh Không sáng lòa.
Khổ/ vui chính thị Tâm ta
Nhẹ nhàng an lạc mượt mà thân tâm.
Thiên Đàng/ Địa Ngục Trần Gian
Cõi đời giả tạm, mênh mang khổ sầu.
Bớt ham muồn, bớt khổ đau.
Bao dung nhẫn nhục, nhẹ sao cõi lòng!
Đời là khổ hải mênh mông
Càng đơn giản sống, càng ung dung đời.
Giận hờn xa lánh, càng vui
Não phiền giảm bớt thảnh thơi kiếp người.
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn