Một mình với bốn bức tường thôi,
Chỉ ngó thường xuyên đủ chán rồi.
Gió chỉ đi qua đoạn biến mất,
Giờ không ở lại cứ lần trôi.
Ngày đêm, sớm tối chờ mòn mỏi,
Mờ mắt, chân tê hết muốn ngồi.
Người đã đi còn ta với đời,
Một mình trơ trọi thấy buồn ơi.
Tri âm biến mất theo ngày tháng,
Thân hữu chìm sâu dưới biển khơi.
Sớm tối toàn là hình ngó bóng,
Khi nghe gió thổi khiến chơi vơi.
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn