TRUYỆN TÌNH ĐÔI MƯƠI
(Cảm tác nhạc tình của cố ca-nhạc-sĩ tài hoa Mạnh Phát)
Tình ca ưa chuộng một thời
Ca- nhạc- sĩ thật tuyệt vời nổi danh.
Du dương, ủy mị chuyện tình
Cuối tuần thư giãn, êm đềm, thảnh thơi.
Mượt mà Chuyện Tình Đôi Mươi
Ngọt ngào chan chứa, chẳng vơi Suối Tình!
Suối Tình Yêu vẫn mượt xanh
Cuộc đời gắn bó, em anh đậm đà!
Yêu nhau say đám, thiết tha
Tơ duyên đôi lứa, sáng lòa, bồng phiêu.
Chuyện mình lấp lánh một chiều
Công viên lất phất mưa reo mơ màng.
Dừng chân hai đứa ngỡ ngàng
Tuy chưa quen biết, chàng- nàng nhìn nhau.
Vu vơ tình cảm xôn xao
Tình yêu len lén giấu vào con tim.
Trời xuôi đất khiến anh- em
Tình yêu bỗng chốc êm đềm mơn man.
Trời mưa dai dẳng, mưa tuôn
Quả là kỳ ngộ ửng hồng tình ta.
Khiến anh gặp em bất ngờ
Cho lời hẹn ước se tơ xuân nồng.
Tình yêu rồi bỗng sầu đông
Cách ngăn đôi ngã cho lòng quạnh hiu!
Võ vàng, buồn bã, cô liêu
Sầu dâng dòng lệ, trôi theo má gầy.
Tình yêu xuân sắc đắm say
Xót thương tin dữ, em rày đi xa.
Bên kia thế giới mịt mờ
Trong lòng phố vắng, người xưa đâu rồi?
Đêm buồn nức nở ngậm ngùi
Âm thầm nước mắt, sụt sùi thâu canh.
Em về đâu, em của anh?
Duyên đầu bụi lấp, tình mình thê lương.
Em ơi! Còn đâu má hường?
Môi đào, mắt biếc, anh thương vô cùng?
Tuổi xuân rực rỡ tình nồng
Về đâu em hỡi, má hồng vê đâu?
Em về thế giới xa nào?
Đợi chờ héo hắt, lạnh màu nghĩa trang!
Một mình lê bước bàng hoàng
Đến công viên cũ, ta cùng kỳ duyên.
Vi vu gió lạnh ưu phiền
Ngỡ nương theo gió, hồn em trở về.
Khóc than sướt mướt ủ ê
Duyên đầu tan vỡ, não nề, đắng cay.
Công viên xưa, thiêu tình này!
Chiều run ảm đạm, gió say não nùng.
Không còn em nữa, anh buồn
Ôi buồn xơ xác, nghĩa trang lạnh lùng!
Nhạc vàng tha thiết, du dương
Chuyện tình sướt mướt, sầu vương vấn sầu!
Kim cương lấp lánh xa xa
Lại gần, mắt lệ, la đà khổ đau.
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn