Hậu quả khi tai nạn xảy ra
Năm ngoái, Ruth Holroyd, 46 tuổi, đã mong đợi được thưởng thức bữa ăn Giáng sinh với các đồng nghiệp tại một nhà hàng địa phương. Nhưng thay vì dành cả đêm ăn mừng, bà được đưa gấp vào phòng cấp cứu của nhà thương sau khi vô tình ăn một bữa ăn có chứa sữa - mà bà bị dị ứng nặng.
Điều này xảy ra bất chấp việc bà đã tuân theo thói quen "chính xác quân sự" của mình trong việc thông báo trực tuyến và qua điện thoại cho nhà hàng rằng bà là người bị dị ứng với sữa và các loại hạt rất nặng.
Bà Holroyd nói: "Tôi đã cùng với các đồng nghiệp, những người, cũng như tôi, đã nói với nhà hàng rằng tôi bị dị ứng nặng và không thể tiêu thụ bất kỳ loại sữa hay hạt nào trong thức ăn."
Sau khi thoạt đầu tuyên bố rằng họ không nhận được đơn đặt món ăn trực tuyến của bà, nhà hàng đã "thay đổi giai điệu", bà kể.
"Họ nói với tôi rằng đầu bếp đã làm cho tôi một món ăn đặc biệt và khi món ăn ấy được đưa ra, tôi nghĩ nó trông giống như có phô mai trong đó. Tôi khước từ món ăn này, và nói với cô hầu bàn rằng làm như thế không đúng. Tôi nghĩ rằng món ăn có thể có phô mai trong đó. Tôi được bảo là không, đây là món đặc biệt nhà bếp làm cho tôi. Tôi ăn một tí, và sau đó đã có phản ứng dị ứng tồi tệ nhất trong đời."
Bà Holroyd, ở Buckinghamshire, gần đây đã tung ra một podcast có tên Allergy Today, sau đó phải chịu đựng những cơn hoảng loạn và đi tư vấn sau khi có cảm giác "kinh hãi" khi nghĩ đến việc đi ăn ngoài.
Hội đồng địa phương đang điều tra nhà hàng này, và bà Holroyd muốn thấy nhà hàng bị truy tố.
Bà nói: "Thật đau lòng, khi những điều này phải được mang ra tòa và những nhà hàng chỉ bị truy tố khi họ giết một thực khách nào đó, và dường như không gặp rắc rối nào khi làm cho khách bị bệnh, ngay cả bệnh nặng.''
Đào tạo kỹ hơn và hệ thống tốt
Đa số đều đồng ý là ngành kỹ nghệ nhà hàng cần tăng cường nỗ lực trong việc phục vụ cho khách hàng có thể bị dị ứng thực phẩm.
Michelle Berriedale-Johnson, của giải thưởng Free From Eat Out, cho biết nhận thức về các chất gây dị ứng và hậu quả của chúng có thể "vô cùng chắp vá" và thông tin bằng văn bản, đào tạo nghiêm ngặt cũng như hệ thống rõ ràng rất quan trọng.
"Nếu nhà bếp của bạn có hệ thống tốt để bảo đảm sản phẩm không gây dị ứng được tách biệt khỏi sản phẩm chứa đầy chất gây dị ứng, và nếu sau đó bạn thiết kế thực đơn thật rõ ràng để khách hàng có thể dễ dàng nhận ra một món ăn có thể gây nguy hiểm cho họ, thì điều đó rất tốt."
Nhà hàng của Nando bảo đảm là thông tin về thực khách được truyền đạt rõ ràng giữa thực khách, nhân viên hầu bàn và nhà bếp.
Thực khách có thể bị dị ứng được khuyến khích xem qua một cuốn sách về dị ứng thực phẩm với người quản lý trước khi gọi món ăn.
Quản lý nhà hàng sau đó giám sát các phiếu gọi món ăn để theo dõi sự chuẩn bị của nhà bếp và việc giao thức ăn.
Những nhà hàng khác, như Bella Italia, có chính sách dịch vụ từng-bước được áp dụng cho khách hàng bị dị ứng, bao gồm việc phân biệt thực đơn các món không gây dị ứng và và không có sữa của họ, và đánh dấu những món ăn này bằng một biểu tượng nào đó để trấn an thực khách.
La hoảng
Thực khách cũng có thể giúp nhà hàng cải thiện chính sách dị ứng của họ - bằng cách trung thực trong khi chọn món ăn.
Ông Lussmann cho biết một số khách hàng cũng có tật "la hoảng" bằng cách tuyên bố sai lệch về việc bị dị ứng khi họ thật ra đang nói về những thức ăn mình ưa chuộng.
Và Ruth Holroyd nói rằng những người mạo nhận là mình bị dị ứng thực phẩm "làm bà tức giận" vì nó có nguy cơ khiến cho các đầu bếp nghi ngờ những người thực sự bị dị ứng.
Mary O'Connor
Nguồn: bbc.com