Gửi: Mon Oct 13, 2008 5:05 pm Tiêu đề: MÓM MÉM TÌNH GIÀ - ( TRƯỜNG PHAN RANG)
MÓM MÉM TÌNH GIÀ
(Phỏng họa bài cùng tên của
nhà thơ Huyền Ngọc T )
Từ thuở tha hương, anh đi lập nghiệp
Chiếc áo ố vàng, vĩnh biệt, quê nhà.
Cuộc sống tự do, la đà đất khách
Con nhà nghèo thuở trước chợt bay xa.
Anh bỏ lại người anh mê quá cở
Anh yêu nàng, không phải ả yêu anh.
Nhưng má hồng thường long lanh ngăn nhỏ
Bao năm trường, anh vẫn nhớ dáng hình.
Thời chiến tranh, chung quanh em lấp lánh
Nào Alpha, nào mai trắng, mai vàng
Mũ đỏ, mũ nâu, đen, xanh, chói sáng
Bạt cầu vai, áo chiến trận hiên ngang.
Mắt biếc, môi đào, má hồng, dáng ngọc
Những cô nàng tươi trẻ, đẹp thướt tha.
Để khi về ngõ quen, mà lạ hoắc
Anh mất em, quả thật chẳng tình cờ!
Mấy chục năm sau, gặp nhau trên Mạng
Vẫn mắt nhung, môi tươi thắm, diễm kiều
Thuở ban đầu, anh mến yêu cô bạn
Mặt hoa, da phấn, giấc mộng liu điu.
Bà Nội, Bà Ngoại, cháu theo cả đám
Bạn Tri Âm, nhan sắc vẫn mượt mà,
Tử thuở học trò, yêu cô say đắm
Cánh tay nõn nà, tròn lẵn như xưa!
Bà Nội, Bà Ngoại ơi! Giờ vẫn đẹp!
Cười nói ấm trong, chim hót trên cành.
Em vẫn diễm kiều, dịu hiền như trước
Mấy câu buồn anh ghép: “Tình chưa xanh.
“Tình lận đận, tình vô vàn ảm đạm
Điệu buồn ơi! Anh hát xẩm giải sầu:
“ Âu ơ! Con sáo sang sông, gió lạnh
Qua Sông Dinh, lồng sổ, cánh bay cao!”
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn