Gửi: Mon Oct 06, 2008 7:58 pm Tiêu đề: AI DÁM BẢO TÔI GIÀ? - ( NGỌC THANH THANH)
[
AI DÁM BẢO TÔI GIÀ?
(Phỏng họa bài thơ tếu cùng tên
của một nhà thơ ẩn danh)
Tuổi tôi vừa cán qua sáu bó rưỡi
An Sinh Xã Hội, mới làm hôm qua.
Dung nhan tôi còn mặn mà, tươi rói
Vẫn dáng thướt tha, trẻ mãi chưa già.
Lắm gã sồn sồn còn mê tôi đó!
Bạn cho tôi già, chắc họ bảo sai.
Sáu mươi lăm, đừng cho tôi đã lão
Bé cái nhầm rồi, tôi vẫn trẻ hoài!
Trước tiên, phải kể tóc tai, bạn nhé!
Tôi cứ nhuộm đen, trông trẻ đôi mươi.
Lu bu công việc, đôi khi quên nó
Chân tóc trắng ngà, liền nhớ nhuộm thôi.
Tôi nghe bằng máy đeo tai cho rõ!
Máy này nhỏ xíu, người chả thấy đâu.
Cườm khô mắt, mổ đã lâu rồi ạ
Đôi nhãn quan trông tỏ, kính chẳng cầu.
Mi sụp, cắt kéo lên cao, xinh xắn
Tattoo nét chân mày đậm, cong veo.
Mi mắt, gắn bộ lông nheo đẹp lắm!
Mũi nàng cao, thật đúng dạng Tây Âu.
Da mặt căng, chẳng khác nào cái trống
Kéo tận mang tai, bay bổng nếp nhăn.
Lớp xếp phủ dài, không còn xuất hiện
Đồi mồi nhiều vết lấp lánh lăn tăn
Mỹ Viện đốt sạch, bào phăng đi hết
Mặt cô nàng giớ láng mướt. xinh tươi.
Hàm răng gẫy, rụng tơi bới thuở trước
Nay bộ răng giả thay thế sáng ngời.
Má hồng, son đó viền môi diễm lệ
Người quen gặp nàng khen ả quá trời!
Vẫn xinh đẹp như hồi ai còn trẻ
Nhiều ông trung niên ái mộ, mê tơi!
Người ta hỏi:” Chị bốn mươi xuân sắc?”
Tôi không đáp, chỉ ngước mặt, làm duyên.
Rồi cười, má lúm đồng tiền thơm phứt
Lắm anh chàng phải mê mệt đảo điên.
Nhờ bạn kiểm chứng đàng hoàng, bạn nhé!
Người như tôi ai dám bảo rằng già?
Nàng ra đường vẫn mượt mà tươi trẻ
Lắm chàng trai cứ ngó liếc, lân la!
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn