Gửi: Sat Nov 22, 2014 5:20 pm Tiêu đề: Muôn Trùng Tác Giả: Hồ Dzếnh
Muôn Trùng
Tình vạn dặm, tên người yêu chắc đẹp,
Người và tôi xa quá đỗi - muôn trùng;
Tôi với người chưa một giấc mơ chung,
Đời viễn xứ nên tình không thấu hết.
Hoài mộng cho tin, nghi ngờ để biết,
Hỡi người duyên, người xa cách muôn trùng,
Đến bao giờ nằm ngủ giấc mơ chung
Cho thơ sáng diễn quanh hồn thắm thiết? (1)
Hỡi người đẹp chưa bao giờ quen biết,
Mắt người lo hay đôi mắt người buồn? (2)
Tóc tơ dài, hay dáng bước thuôn thuôn (3)
Người có khóc những khi trời rất đẹp?
Rồi một buổi nghe tin người bỗng chết!
Rũ hồn sầu trong một thoáng mong manh,
Tôi về đây, đường ngập bóng thu xanh,
Đem thơ thắm, ủ thiên tình bất diệt!
Tôi hỏi hết lòng sầu hay mắt đẹp? (4)
Xưa tuy xa, nay lại quá muôn trùng!
Hỡi người duyên, người thương nhớ tôi không?
Tôi yêu lắm, dẫu tình chưa giãi hết.
Và... tôi khóc những khi trời rất đẹp..
Hồ Dzếnh
*****
Cảm Xúc
Cô gái Việt Nam ơi!
Từ thuở sơ sinh lận đận rồi
Tôi biết tình cô u uất lắm
Xa nhau đành chỉ nhớ nhau thôi
Cô chẳng bao giờ biết bướm hoa
Má hồng mỗi tiết mỗi phôi pha
Khi cô vui thú là khi đã
Bồng bế con thơ đón tuổi già
Cô gái Việt Nam ơi!
Ngọn gió thời gian đổi hướng rồi
Thế hệ huy hoàng không đủ xóa
Nghìn năm vằng vặc ánh trắng soi
Tôi đến đây tìm lại bóng cô
Trở về đường cũ hái mơ xưa
Rau sam vẫn mọc chân rào trước
son sắc lòng cô vẫn đợi chờ
Dãi lúa cô trồng nay đã tươi
Gió xuân ý nhị vít bông cười
Ai hay lòng kẻ từng chăm lúa
Trong một làng con đã héo rồi
Cô gái Việt Nam ơi!
Nếu chữ "hy sinh" có ở đời
Tôi muốn nạm vàng muôn cực khổ
Cho lòng cô gái Việt Nam tươi
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn