TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG :: Xem chủ đề - Các câu chuyện ý nghĩa
TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG
Nơi gặp gỡ của các Cựu Giáo Sư và Cựu Học Sinh Phan Rang - Ninh Thuận
 
 Trang BìaTrang Bìa   Photo Albums   Trợ giúpTrợ giúp   Tìm kiếmTìm kiếm   Thành viênThành viên   NhómNhóm   Ghi danhGhi danh 
Kỷ Yếu  Mục Lục  Lý lịchLý lịch   Login để check tin nhắnLogin để check tin nhắn   Đăng NhậpĐăng Nhập 

Các câu chuyện ý nghĩa

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Truyện Ngắn, Bút Ký, Tạp Ghi...
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Người Post Đầu Thông điệp
henry chang



Ngày tham gia: 01 Oct 2008
Số bài: 1223
Đến từ: Hawaii

Bài gửiGửi: Sat Dec 07, 2013 5:37 am    Tiêu đề: Các câu chuyện ý nghĩa
Tác Giả: Sưu tầm từ Internet

Câu chuyện 2 tô mì bò
Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán bán mì của chúng tôi xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh, ân cần dìu người cha...

Cậu trạc 18, 19 tuổi, quần áo giản dị, lộ rõ vẻ nghèo khó, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang còn là học sinh…
Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi, nói to: “Xin cho hai tô mì bò !” Tôi đang định viết hóa đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu, cậu nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo trên tường, phía sau lưng tôi, bảo nhỏ tôi rằng chỉ làm một tô mì có thịt bò, tô kia chỉ cần rắc chút hành là được.

Lúc đầu, tôi hơi ngỡ ngàng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hóa ra, cậu ta gọi to hai tô mì thịt bò như vậy là cố tình để người cha nghe thấy, thực ra thì tiền túi của cậu không đủ, nhưng cậu lại không muốn cho cha biết. Tôi mỉm cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.

Nhà bếp nhanh nhẹn mang lên ngay hai tô mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển tô mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: ”Bố ơi, có mì rồi, bố ăn đi thôi, bố cẩn thận kẻo nóng đấy !” Rồi cậu ta tự bưng tô mì không thịt về phía mình.
Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong tô mì của mình. Loay hoay một lúc, ông mới gắp trúng được một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt sang tô mì của người con. ”Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội.” Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp.

Điều khiến cho tôi ngạc nhiên, đó là, cậu con trai không hề cản cha, cứ im lặng đón nhận miếng thịt cha gắp sang tô của mình, rồi lại lặng lẽ kín đáo gắp trả miếng thịt ấy về cho cha.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, thịt trong tô của người cha cứ gắp vơi đi rồi lại đầy, gắp mãi không hết... Ông lão cảm động nói: ”Cái quán này thật tử tế quá, một tô mì mà biết bao nhiêu là thịt”.
Tôi đứng ngay gần đó, nghe ông nói mà chợt thấy thương xót , trong tô mì bưng ra chỉ có vài mẫu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve.
Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: ”Bố ơi, bố ăn mau đi, tô của con đầy ắp thịt không biết để vào đâu rồi đây này”... “Ừ…ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thật ra cũng bổ béo lắm đấy.”

Hành động và lời nói của hai cha con làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã đứng ra cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ.
Vừa lúc đó, cậu đầu bếp mang lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ chỉ tay môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: “Anh để nhầm bàn rồi thì phải, chúng tôi không gọi thêm món thịt bò”. Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: ”Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỷ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu thêm cho khách hàng.” Cậu con trai cười cười, không hỏi gì nữa.

Thế rồi, cậu gắp thêm vài miếng thịt vào cho người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi xốp. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏi quán. Mãi khi cậu chạy bàn đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ, dưới cái đĩa của cậu con trai có dằn mấy tờ giấy bạc, vừa đúng giá tiền một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng...


(Khuyết danh - Sưu tầm từ Internet)

---------

Vai Diễn cuối cùng


Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em ông là giáo viên cấp 1 trường làng.



Mỗi buổi chiều ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.
Chú bé hồi hộp đợi. Đoàn tàu phủ đây bụi đường với những toa đông đúc hành khách như một thế giới khác lạ ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé vụt đứng dậy háo hức đưa tay vẫy chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại chú. Nhưng hành khách - mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường- chẳng ai để ý vẫy lại chú bé không quen biết.

Hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại. Ông nghĩ: "Không gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời sống, ở con người."
Hôm sau, người em thấy ông anh giở chiếc vali hoá trang của ông ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậy đi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm lên tàu đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu ông thầm nghĩ: " Đây là vai kịch cuối cùng của mình, cũng như nhiều lần nhà hát thường phân cho mình, một vai phụ, một vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu..."
Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít, nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.
Con tàu đi xa người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ một đêm huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai kịch cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng đã làm cho chú bé kia vui sướng, đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất lòng tin ở cuộc đời.

(Sưu tầm)

-------

Tuyệt vời


Mỗi tối khi bạn ngủ
Bạn đang nuôi hạt giống
Hạt giống của cây
Đó là cây đời bạn
~ Jennier Genereux Davis ~



Ba bảo tôi RẤT TUYỆT VỜI . Tôi tự hỏi có đúng thế không?

ĐỂ  RẤT TUYỆT VỜI... bạn Sarah bảo cần có mái tóc đẹp như bạn ấy . Tôi thì chẳng có.

ĐỂ  RẤT TUYỆT VỜI... bạn Justin bảo cần có răng trắng khoẻ như răng bạn ấy. Tôi thì chẳng có...

ĐỂ  RẤT TUYỆT VỜI... bạn Jessica bảo mặt phải không có tàn nhang. Tôi lại bị tàn nhang đầy ra.

ĐỂ  RẤT TUYỆT VỜI... bạn Mark bảo phải là học sinh thông minh nhất lớp này. Tôi lại không.

ĐỂ  RẤT TUYỆT VỜI... bạn Stephen bảo phải biết pha trò kể chuyện tiếu lâm. Tôi lại không.

ĐỂ  RẤT TUYỆT VỜI... bạn Lauren bảo phải sống trong một căn nhà đẹp ở một khu phố sang trọng. Tôi lại không.

ĐỂ  RẤT TUYỆT VỜI... bạn Mattheu bảo phải mặc quần áo đi giày thật xịn. Tôi lại không.

ĐỂ RẤT TUYỆT VỜI... bạn Samantha bảo phải sinh ra trong một gia đình giàu sang. Tôi lại không.

Nhưng mỗi tối khi ba ôm hôn tôi và chúc tôi ngủ ngon thì Người bảo :"Con RẤT TUYỆT VỜI, và ba yêu con". Ba tôi hẳn là biết định nghĩa của RẤT TUYỆT VỜI mà các bạn tôi không biết.

(Sưu tầm)


Sưu tầm từ Internet
Về Đầu Trang
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Truyện Ngắn, Bút Ký, Tạp Ghi... Thời gian được tính theo giờ GMT - 4 giờ
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn

    
Powered by phpBB © 2001, 2005 phpBB Group
Diễn Đàn Trung Học Duy Tân