Gửi: Thu Oct 10, 2013 1:22 pm Tiêu đề: TRẦN GIAN Tác Giả: THANH ĐÀO
TRẦN GIAN
“ Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật tấm thân này .
Ta cứ ngỡ xuống trần chỉ một lúc
Nào ngờ khổ tận đến hôm nay.” ( khuyết danh)
Bể khổ mênh mong vơi đầy tùy lúc
Tham- sân-si giảm bớt, tâm nhẹ nhàng.
Địa ngục- thiên đàng do mình tạo tác
Ái dục xa lìa, cuộc sống thênh thang.
Bớt ham muốn, giận hờn thành mây khói
Hạnh bao dung, nhẫn nhục mãi xanh tươi.
Ta an vui, hưởng cuộc đời thoải mái
Nương theo chánh niệm, đi- đứng- nằm- ngồi.
Cõi trần gian, cứ tới lui ảo mộng
Nhưng con người phải lao động hằng ngày.
Phải vất vả tấm thân “cày” kiếm sống
Chúa Tể Dạ Dày réo gọi liền tay.
Kiếp nhân sinh, thật dạn dày gian khổ
Tấm Thân Tứ Đại, nhà lửa nấu nung.
Sinh- già- bịnh- tử, không ngừng hành hạ
Tâm an nhiên, tự tại quả khó lòng.
Cuộc sống vốn vô thường và giả tạm
Trụ Tâm Không nghe thanh thản cõi lòng .
Khó thực hiện, tập dần rồi cũng đến
Lợi và danh như gió thoảng qua song .
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn