Gửi đến các bạn cánh diều tuổi thơ, của một thời để thương và để nhớ
Nhớ cánh diều tuổi thơ
By Bá Nha on April 15, 2013
Mỗi khi nhắc đến thời thơ ấu, người ta không thể không nhắc đến những cánh diều bay bay trong giai điệu ngân vang, réo rắt của sáo trúc. Những cánh diều tuy chỉ được làm bằng bột hồ và giấy vở học sinh, nhưng khi no gió nó cũng có thể bay lên cao, mang theo tiếng cười trong veo và cả ước mơ thánh thiện tuổi học trò…
Từ bao đời nay, thả diều đã trở thành trò chơi truyền thống được nhiều người yêu thích. Đặc biệt, thú chơi diều đã in dấu ấn trong ký ức tuổi thơ của hầu hết những người được sinh ra, lớn lên ở các vùng quê. Không gì thú vị bằng vào mỗi buổi chiều, gối đầu lên đống rơm dưới tán cây, ngước nhìn bầu trời xanh trong, cánh diều lượn bay trên đồng chiều lộng gió. Mùi rơm rạ sau vụ gặt, mùi khói đồng, mùi cỏ cây đồng nội hòa quyện thành một mùi thơm nồng rất đặc trưng của quê hương.
Tuổi thơ chạy theo những cánh diều
Cánh diều đã gắn bó với tuổi thơ. Đó có thể là những cậu học trò nhỏ có đôi mắt xoe tròn vừa tan ca học trường làng. Đó cũng có thể là đám bạn lau nhau cùng đi chăn bò, chăn trâu… hồn nhiên tinh nghịch. Tuổi thơ ai hẳn cũng đã một lần rong chơi trên triền đê, hồ hởi chạy theo những cánh diều no gió chở ước mơ lang thang. Qua bao cánh đồng, bao luỹ tre làng thân thuộc, trò chơi tuổi thơ ấy đã thành nét văn hoá đẹp nhất trong ký ức hồn nhiên.
Ngày đó không có những con diều vải xinh xắn đủ màu bày bán giống như bây giờ. Những con diều chủ yếu tự làm lấy bằng giấy báo, bằng giấy tập học trò; khung sườn thì làm bằng tre còn màu thì tự tô lấy. Thế nhưng chiều nào bọn trẻ con chúng tôi cũng thích thú kéo nhau đi thả trên đê, hoặc chạy khắp ruộng đồng khô cứng sau mùa thu hoạch lúa, lòng mừng rơn khi cánh diều từ từ cất lên theo ngọn gió. Tất cả cùng chạy và cười vang trong nắng, trong gió và trong những niềm vui khó tả bằng lời… Khi đó, cả lũ trẻ như những ông hoàng giàu có, mang theo những ước mơ rực rỡ sắc màu.
Cánh diều nâng đỡ ước mơ tuổi thơ
Khi thả diều, cánh diều nối với gió bằng sợi dây, còn ta nối với bầu trời bằng những ước mơ không bao giờ thôi bay bổng… Ước mơ nào cũng đẹp, cũng trong trẻo vì cho dù là cánh diều đắt tiền được thiết kế cầu kỳ rồng phượng chim bướm của trẻ nhà giàu hay chỉ là một vật thể hình thoi mang màu giấy nhật trình có đính kèm hai cái đuôi lả lướt và hai cọng râu phất phơ hai góc của bọn trẻ con nhà nghèo, thì chúng cũng đều bay lượn tự do như nhau, cũng được nối bằng sợi dây mong manh như nhau. Nhưng, một khi nó đã được thả lên trời, thì nó đã chuyên chở những ước mơ bay bổng… Nắm chặt sợi dây ấy, ngước nhìn theo cánh diều ấy, chủ nhân bé bỏng mang những đôi mắt rạng ngời ước mơ.
Cũng không rõ từ khi nào, lũ trẻ con truyền tai nhau rằng cánh diều gửi ước mơ lên tới… ông Trời. Do vậy ngày đó chúng tôi thường viết những điều ước của mình vào giấy, đem buộc vào con diều rồi thả lên bầu trời cao sau đó… cắt dây cho gió cuốn đi, rồi mong rằng trời xanh sẽ đón nhận lấy tất cả và biến những điều ước đó thành sự thật…
Tuổi thơ đi qua thật nhanh, giờ đây chỉ còn là kỷ niệm, và nó đang bị mờ nhạt dần bởi cuộc sống đời thường. Cho dù sau này lớn lên chúng tôi nhận ra điều đó chỉ là trò đùa trẻ con nhưng đó vẫn là kỷ niệm thật đẹp của mỗi tâm hồn trẻ thơ. Sau này mỗi người mỗi ngả, bon chen giữa dòng đời xuôi ngược, nhưng mỗi khi ngắm những cánh diều liệng bay trên bầu trời, một niềm thương nhớ quê hương lại dâng trào da diết, những kỷ niệm tưởng chừng đã ngủ quên từ lâu nay lại hiện về nguyên vẹn như mới ngày hôm qua.
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn