TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG :: Xem chủ đề - Mớ rau bỏ quên
TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG
Nơi gặp gỡ của các Cựu Giáo Sư và Cựu Học Sinh Phan Rang - Ninh Thuận
 
 Trang BìaTrang Bìa   Photo Albums   Trợ giúpTrợ giúp   Tìm kiếmTìm kiếm   Thành viênThành viên   NhómNhóm   Ghi danhGhi danh 
Kỷ Yếu  Mục Lục  Lý lịchLý lịch   Login để check tin nhắnLogin để check tin nhắn   Đăng NhậpĐăng Nhập 

Mớ rau bỏ quên

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Truyện Ngắn, Bút Ký, Tạp Ghi...
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Người Post Đầu Thông điệp
huynh mai



Ngày tham gia: 18 Apr 2012
Số bài: 1556

Bài gửiGửi: Wed Dec 26, 2012 9:42 am    Tiêu đề: Mớ rau bỏ quên
Tác Giả: Suu tầm

Mớ rau bỏ quên

Ăn rau không chú ơi?
Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ
già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có
vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.
- Ăn hộ tôi mớ rau...! Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh
mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở
đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã
chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh
như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy
gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" - cái suy
nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.
- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!
Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi
khuất, gã đi đến nói với bà:
- Rau này bà bán bao nhiêu?
- Hai nghìn một mớ - Bà cụ mừng rỡ.
Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.
- Sao chú mua nhiều thế?
- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến
chiều con về qua con lấy!
Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa
rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.
Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm
nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông
lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời,
gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã
nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận
người, gã nghĩ đến bà cụ...
-Nghỉ thế đủ rồi đấy!
Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi
xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn
bà cụ.
Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận
với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công
trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.
Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như
vậy và có lẽ gã cũng thích thế.
Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.
Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:
- Bà bán rau chết rồi.
- Bà cụ hay đi qua đây hả chị ? - Chị bán nước khẽ hỏi.
- Tội nghiệp bà cụ ! Một giọng người đàn bà khác.
- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau.
Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe
đâu bà cụ bị cảm lạnh.
Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.
Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ...!
Sưu tầm

ĐỪNG

Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua,
nó là một cuộc hành trình mà bạn có thể tận hưởng từng bước khám phá.
Ðừng để nhìn thấy 1 nụ cười rồi mới mỉm cười lại.
Ðừng đợi đến khi được yêu thương mới yêu thương lại.
Ðừng đợi đến khi cô đơn mới nhận ra giá trị của tình bạn.

Ðừng đợi đến khi có 1 công việc thật vừa ý rồi mới bắt tay vào làm.
Ðừng  để có thật nhiều rồi mới chia sẻ đôi chút.
Ðừng để đến khi làm người khác buồn rồi mới xin lỗi.
Ðừng hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh bản thân mình với
người khác. Mỗi chúng ta là một con người khác nhau và đều có những
giá trị khác nhau.
Ðừng mãi mê theo đuổi những mục tiêu mà người khác cho là quan trọng,
vì chỉ có bạn mới hiểu rõ những mục tiêu nào là tốt cho mình.
Ðừng ngại học hỏi. Kiến thức là một tài sản vô hình và sẽ là hành
trang vô giá theo bạn suốt cuộc đời.
Ðừng ngại mạo hiểm để làm những điều tốt. Ít nhất bạn cũng học được
cách sống dũng cảm với những lần mạo hiểm.
Ðừng nên phí phạm thời gian hoặc những lời nói thiếu suy nghĩ. Cả hai
thứ ấy một khi đã qua đi hay thốt ra thì không thể nào bắt lại được.
Ðừng để cuộc sống đi qua mắt bạn chỉ vì bạn đang sống trong quá khứ
hay tương lai bằng cách sống cuộc sống của mình ngày hôm nay, vào lúc
này, bạn đang sống tất cả mọi ngày trong cuộc đời.
Ðừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn
đang bị bỏ rơi.
Ðừng đánh mất niềm tin vào bản thân mình, chỉ cần tin là mình có thể
làm được và bạn lại có lý do để cố gắng thực hiện điều đó.
Ðừng lấy của cải vật chất để đo lường thành công hay thất bại, chính
tâm hồn của mỗi con người mới xác định được mức độ "giàu có" trong
cuộc sống của mình.
Ðừng để những khó khăn đánh gục bạn, hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt qua.
Ðừng do dự khi đón nhận sự giúp đỡ, tất cả chúng ta đều cần được giúp
đỡ ở bất kỳ khoảng thời gian nào trong cuộc đời.
Ðừng chạy trốn mà hãy tìm đến tình yêu, đó là niềm hạnh phúc nhất của bạn.
Ðừng chờ đợi những gì bạn muốn mà hãy đi tìm kiếm chúng.
Ðừng từ chối nếu bạn vẫn còn cái để cho.
Ðừng ngần ngại thừa nhận rằng bạn chưa hoàn hảo.
Ðừng e dè đối mặt thử thách. Chỉ khi thử sức mình, bạn mới học được can đảm.
Ðừng đóng cửa trái tim và ngăn cản tình yêu đến chỉ vì bạn nghĩ không
thể nào tìm ra nó. Cách nhanh nhất để nhận tình yêu là cho, cách mau
lẹ để mất tình yêu là giữ nó quá chặt, cách tốt nhất để giữ gìn tình
yêu là cho nó đôi cánh tự do.
Ðừng đi qua cuộc sống quá nhanh đến nỗi bạn quên mất mình đang ở đâu
và thậm chí quên mình đang đi đâu.
Ðừng quên nhu cầu cảm xúc cao nhất của một người là cảm thấy được tôn trọng.
Ðừng ngại học hỏi. Kiến thức là vô bờ, là một kho báu mà ta luôn có
thể mang theo dễ dàng.
Ðừng sử dụng thời gian hay ngôn từ bất cẩn. Cả hai thứ đó đều không thể lấy lại.
Ðừng bao giờ cho là bạn đã thất bại khi những kế hoạch và giấc mơ của
bạn đã sụp đổ, vì biết được thêm một điều mới mẻ thì đó là lúc bạn
tiến bộ rồi.
Ðừng quên mỉm cười trong cuộc sống.
Ðừng quên tìm cho mình một người bạn thực sự, bởi bạn bè chính là điều
cần thiết trong suốt cuộc đời.

Và cuối cùng đừng quên ơn những người đã cho bạn cuộc sống hôm nay với
tất cả những gì bạn cần. Bởi vì con cháu đời sau của bạn sẽ xem bạn
như tấm gương của chúng.
Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, nó là một cuộc hành trình
mà bạn có thể tận hưởng từng bước khám phá.
Hãy cho đi rồi bạn sẽ nhận được thật nhiều.

Sưu tầm từ Internet...
Về Đầu Trang
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Truyện Ngắn, Bút Ký, Tạp Ghi... Thời gian được tính theo giờ GMT - 4 giờ
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn

    
Powered by phpBB © 2001, 2005 phpBB Group
Diễn Đàn Trung Học Duy Tân