Hoa đào rải rắc lối Thiên thai
Suối tiễn oanh đưa luống ngậm ngùi.
Nửa năm tiên cảnh,
Một kiếp trần ai,
Ước cũ duyên thừa có thế thôi
Ðá mòn rêu nhạt,
Nước chảy huê trôi,
Cái hạc bay lên vút tận trời.
Trời đất từ đây xa cách mãi...
Cửa động đầu non đường lối cũ,
Ngàn năm thơ thẩn bóng trăng chơi!
Trần gian chẳng phải chốn Thiên Thai
Bao nỗi khổ tâm mãi ngậm ngùi!
Ưu phiền trần cảnh
Lắm nỗi bi ai
Danh vọng tiền tài cũng mất thôi!
Tình người phai nhạt
Sông chảy bèo trôi
Số phận phải đâu định tại trời!
Phải chịu luân hồi liên tiếp mãi...
Trả hết không còn mang nợ cũ
An lành thanh thản cõi vui chơi.
Tâm nguyện không thành cũng chịu thôi
Thời gian nhòa nhạt
Lặng lẽ dần trôi
Lơ lững vầng mây tận cuối trời
Bạn hữu từ giờ xa vắng mãi
Nhungnhớ phôi phai ngày tháng cũ
Để buồn khắc khoải khó vui chơi...
Người trần từ độ lạc thiên thai,
Cảnh lạ thân đơn lắm ngậm ngùi.
Xa vời cố quận,
Tri kỷ nào ai!
Rượu ấm trà thơm cũng thế thôi!
Dòng đời tẻ nhạt,
Ngày tháng xuôi trôi.
U uất dâng cao ngút đỉnh trời.
Tâm sự mang mang sầu hận mãi...
Hồ dễ nguôi quên thề ước cũ,
Ðâu đành ngảnh mặt sống vui chơi!
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn