Gửi: Tue Oct 25, 2011 1:42 pm Tiêu đề: Lá Tác Giả: Phan tử Nho , Cựu học sinh Duy Tân
Lá
Lá non đầu cành
Mong manh trong nắng
Lá lặng thầm
Xanh
Như anh
Lặng thầm yêu
Bóng nắng liêu xiêu
Chiều phẳng lặng
Gió dỗi hờn không đến
Lá vẫn không quên
Xanh
Như anh
Không quên yêu
Anh hiểu
Lá vẫn xanh vì lá có tình yêu
Yêu gió, yêu mưa
Yêu cả trưa hè oi bức
Yêu đến cong mình khô nứt
Cho nhánh cành kết trái đơm hoa
Đợi...
Một ngày gió qua
Lá xa cành
Lá hóa thành nỗi nhớ
Anh nhớ em
Nhiều như lá rụng ngoài sân
Ngày mỗi ngày
Đi, về đạp lên nỗi nhớ
Nghe nỗi nhớ vỡ giòn tan dưới chân
Chợt bước ngại ngần
Sợ đau buốt tim nhau.
Phan tử Nho
22/05/2007
Được sửa bởi thinhdang ngày Tue Oct 25, 2011 7:15 pm; sửa lần 2.
Gửi: Tue Oct 25, 2011 1:54 pm Tiêu đề: Lạ Tác Giả: Phan tử Nho
Lạ
Ngày gặp em,
Lạ quá!
Nắng bỗng vàng hơn và gió cũng dịu dàng hơn.
Ở phố Phan quanh năm mùa hạ,
Em tự đâu về mang cả sắc thu theo.
Ngày hẹn em,
Lạ quá!
Đêm tím đến run tay và đêm bỗng ngọt mềm môi khô nẻ.
Dòng sông Dinh cạn cả đời chết khát,
Bỗng bập bềnh nụ tím lục bình trôi.
Ngày cưới em,
Lạ quá!
Tay làm chuối, ngực làm hoa,
Trăng làm đèn, thuốc lá làm hương,
Chẳng ai người mai mối
Chẳng ai khách mừng,
Sao rộn ràng nhộn nhịp ở trong tim.
Đời có nhau,
Lạ quá!
Ngày quá ngắn không đủ xâu những đồng xu còm cỏi.
Đêm hóa dài theo hơi thở phiền muộn chiếu chăn.
Quay lưng vào nhau, rưng rưng hai mảnh ghép.
Giọt nước mắt mặn nồng sao uống mãi không vơi.
Ngày chia xa,
Lạ quá!
Vẫn là em, vẫn là tôi,
Quẩn quanh chỗ ngồi, trong ngôi nhà mới.
Sao mắt nhìn cứ trôi tuột chốn xa xăm.
Có phải tôi, có phải em?
Chúng ta không xa sao hóa thành người lạ.
Để bây giờ,
Lạ quá,
Em ơi!
Phan tử Nho
Tháng 7/2006
Được sửa bởi thinhdang ngày Tue Oct 25, 2011 2:48 pm; sửa lần 4.
Gửi: Tue Oct 25, 2011 2:15 pm Tiêu đề: Buồn Tác Giả: Phan tử Nho
Buồn
Không hiểu vì sao
Bao nhiêu nỗi buồn về họp chợ ở trong tôi
Ồn ào,
Huyên náo.
Chúng tranh nhau
Rao, bày, kể lể,
Trong cơn mê
Lê thê tôi buồn!
Chợ buồn mình tôi mua
Mua ngày vắng tin em
Mua đêm vàng bóng đổ
Mua đời khô cơm áo.
Tôi mua cả tình em hư ảo
Mua ngọt ngào môi thơm
Dẫu có là trò lừa đảo câu cơm
Tôi vẫn mua
Mua để dành cho qua mùa giáp hạt.
Tôi mua luôn tình tôi mặn nhạt
Mua chua chát lời yêu
Gói trong nét diễm kiều tươi mát
Nêm phận mình chút gia vị khát khao
Tôi mua tất những gì chợ buồn rao bán
Làm mồi nhậu với bóng mình chệnh choạng
Rượu tràn đêm,
Giọt buồn rơi vãi
Tan chợ rồi,
Ai có buồn tôi!
Phan tử Nho
21/8/2006
Gửi: Tue Oct 25, 2011 2:33 pm Tiêu đề: Sông Tác Giả: Phan tử Nho
Sông
Tặng Trà Giang
Có tự bao giờ một dòng chảy
Trôi về phía anh long lanh hạt nắng muộn
Thắp lên đời chiều tỉnh say
Dòng sông ngày không nói
Tháng lặng lẽ buồn, năm lặng lẽ đục trong
Anh thành kẻ hát rong suốt bãi bờ lở lói
Cất lên khúc hát lau lách
Tay vỗ bụng nhịp phách cọc còi
Gió khàn giọng gọi mãi triền sông
Tiếng lồng lộng
Sông ơi!
Lồng lộng
Giang ơi!
Khi em là Sông
Trong anh bỗng cồn cào mưa lũ
Cuốn phăn những chuyện tình xưa cũ
Dìm đuối ký ức mưng mủ vốn đau lòng
Khi Sông là Giang
Anh hóa kẻ lang thang chốn thiên đàng tình ái
Lai rai thơ rượu
Ngọng nghịu điệu phiêu bồng
Trần, tiên lưu vong
Nỗi ưu phiền cùng phúc hạnh cạn chén không
Ngày Giang là Sông
Anh cõng hạt nắng muộn lên nguồn
Soi tình em lên vách núi
Để yên bình vùi ngủ với suối khe
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn