Trời cuối thu rồi em ở đâu
Nằm bên đất lạnh chắc em sầu
Thu ơi đánh thức hồn ma dậy
Ta muốn vào thăm nấm mộ sâu
Em mộng về đâu
Em mất về đâu
Từng đêm tôi nguyện, tôi cầu
Đấy màu hương khói là màu mắt xưa
Em đã về chưa
Em sắp về chưa
Trăng sao tắt, ngọn đèn mờ
Ta nằm rỏ lệ đọc thơ gọi hồn
Em hãy cười lên vang cõi âm
Khi trăng thu lạnh bước đi thầm
Những hồn phiêu bạt bao năm trước
Nay đã vào chung một chỗ nằm
Cười lên em
Khóc lên em
Đâu trăng tình sử
Nép áo trần duyên
Gót sen tố nữ
Xôn xao đêm huyền
Ta đi, lạc xứ thần tiên
Hồn trùng dương hiện bóng thuyền U Minh
Ta gởi bài thơ anh linh
Hỏi người trong mộ có rùng mình
Nắm xương khô lạnh còn ân ái
Bộ ngực bi thương vẫn rợn tình
Hỡi hồn tuyết trinh
Hỡi người tuyết trinh
Mê em, ta thoát thân hình
Nhập hồn cây cỏ, đa tình mỗi đêm
Em có vui thêm
Em có buồn thêm
Ngồi bên cửa mộ
Kể cho ta biết nỗi niềm
Thần chết cười trong bộ ngực điên
Ta nghe em thở tiếng ưu phiền
Nỗi lòng xưa dậy tan thanh vắng
Hơi đất mê người trăng hiện lên
Gửi: Fri Sep 09, 2011 10:39 am Tiêu đề: Lời Thề Trên Gối - Ðinh Hùng
Lời Thề Trên Gối
Tác giả: Ðinh Hùng
Tôi đã gục đầu trên vai em,
Tìm trong dòng lệ chút hương chìm.
Mộng in sắc trắng bàn tay nhỏ,
Hồn vẫn e dè nép cánh xiêm.
Tôi đã nhìn sâu trong mắt em,
Soi màu trăng cũ lần vào đêm.
Thương nhau, sợ thấy trăng hờn tủi,
Nước mắt không khi hết nổi niềm.
Nghi hoặc chiêm bao, đợi giấc sầu,
Bướm bay vào mộng gặp hồn nhau.
Lời thề trên gối như sao rụng,
Sao có tan trong giọt lệ đầu?
Tôi đã nghe từng thoáng giận hờn,
Nửa hàm răng thẹn lướt môi hôn.
Chiều mưa đỉnh núi, vai nào lạnh?
Sóng gió vòng tay bỗng nổi cồn.
Hơi thở gieo hoa quấn gót giầy,
Không gian chìm ánh mắt mây bay.
Hương thơm những nụ cười vô tội,
Còn đọng làn môi chút nắng say.
OOo
Em biết mùa hoa nở tận đâu?
Hè sang trong một chiếc hôn đầu.
Rồi mai em khóc và anh khóc,
Thu sẽ về trên mái tóc sầu.
Anh vẽ cho em những giấc mê,
Chiêm bao nho nhỏ: lối đi về.
Đường khuya thủy mặc nhòa chân bước,
Áp má chia đôi mặt gối thề.
Tâm sự đêm nào thơm tóc nhau,
Cánh tay vờn mộng gối chung đầu.
Em ơi! Mấy kiếp qua rồi nhỉ?
Tỉnh giấc, thời gian có đổi màu?
Em gọi tên anh, khấn nguyện thầm,
Nét buồn khuôn mặt tạc trăm năm.
Tương lai nín lặng, thương vầng trán,
Lời nghẹn trên môi, tắt vọng âm.
Từng buổi chiều đi, nắng thoát hồn,
Mắt em ngây ngất khói hoàng hôn.
Mùa thu mái tóc xa vời vợi,
E cũng hao gầy vóc áo đơn.
Khát vọng còn nguyên lửa cháy rừng,
Ôi hồn lãnh các, mắt thâm cung!
Hờn ghen, nghiến nát môi trào hận,
Nép bóng nghe mưa đổ trập trùng.
Tình lẩn mùi hương vạt áo đêm;
Nhớ em, nhờ cả gió giăng tìm.
Bao giờ trăng tới chia nguồn lệ?
Và gió phương nào vẫn gọi em?
Gửi: Fri Sep 09, 2011 10:47 am Tiêu đề: Kỳ Nữ - Đinh Hùng
Kỳ Nữ
Ta thường có từng buổi sầu ghê gớm
Ở bên Em – ôi biển sắc, rừng hương!
Em lộng lẫy như một ngàn hoa sớm
Em đến đây như đến tự thiên đường
Những buổi đó, ta nhìn em kinh ngạc
Hồn mất dần trong cặp mắt lưu ly
Ôi mắt xa khơi! Ôi mắt dị kỳ!
Ta trông đó thấy trời ta mơ ước
Thấy cả bóng một vầng đông thuở trước
Cả con đường sao mọc lúc ta đi
Cả chiều sương mây phủ lối ta về
Khắp vũ trụ bỗng vô cùng thương nhớ
Ta run sợ, cho yêu là mệnh số
Mặc tay em định hộ kiếp ngày sau
Vì người em có bao phép nhiệm mầu
Một sợi tóc đủ làm nên mê hoặc
Ta đặt em lên ngai thờ Nữ Sắc
Trong âm thầm chiêm ngưỡng một làn da
Buổi em về, xác thịt tẩm hương hoa
Ta sống mãi thở lấy hồn trinh tiết
Ôi cám dỗ! Cả mình em băng tuyết
Gợn xuân tình lên bộ ngực thanh tân
Ta gần em, mê từ ngón bàn chân
Mắt nhắm lại, để lòng nguôi gió bão
Khi sùng bái, ta quỳ nâng nếp áo
Nhưng cúi đầu trước vẻ ngọc trang nghiêm
Ta khẩn cầu từng sớm lại từng đêm
Chưa tội lỗi đã thấy tràn hối hận
Em đài các, lòng cũng thoa son phấn
Hai bàn chân kiêu ngạo dẫm lên thơ
Ôi vô lương! Trong một phút không ngờ
Ta đã muốn trở nên người vô đạo
Tất cả em đều bắt ta khổ não
Và oán hờn căm giận tới đau thương
Và yêu say, mê mệt tới hung cuồng
Và khát vọng đến vô tình, vô giác
Hỡi Kỳ Nữ! Em có lòng tàn ác
Ta vẫn gần – ôi sắc đẹp yêu ma!
Lúc cuồng si, nguyền rủa cả đàn bà
Ta ôm ngực nghe trái tim trào huyết
Ta sẽ chết, sẽ vì em mà chết!
Một chiều nào tắt thở giữa môi hôn
Đi lên em ơi! đường khinh thanh,
Nhìn trăng, ta hát điệu vong tình.
Bốn mùa chuyển dáng xuân thu động,
Mây núi buồn nghiêng mái tóc xanh.
Đây hoa cỏ thoát hình hài ảo mộng,
Ta ngắm nàng trút bỏ áo xiêm Thơ .
Ta dừng bước, bài thơ tình in bóng,
Cảm hồn trời bao dãy núi trầm tư!
- Hỡi non thẳm! trước thời gian xao động,
Đá bâng khuâng, màu thạch nhũ phai mờ
Mấy xuân thu ngươi đứng nhìn sao rụng?
Ta tìm trên tuyết dấu người xưa .
Đi vào mộng những Sơn Thần yên ngủ,
Em! Kìa em! Đừng gọi thức hư không!
Hãy quì xuống đọc bài kinh ái mộ:
Hồn ta đây, thành tượng giữa vô cùng.
Mùa ảo diệu chuyển giao đường tinh tú,
Em biệt xuân, còn để lại hoa dung.
Ta cười xuống kẻ tình nhân tục phố:
- Tay cầm tay, lòng có thấu chăng lòng?
Đi vào mộng những Sơn Thần yên ngủ.
Đôi hồn người tưởng gặp bóng cô đơn.
Rượu trường sinh: ta uống mắt em buồn,
Sầu mấy kiếp, giấc ngủ say bừng đỏ ?
Quên đi em, hãy sống đời cây cỏ,
Từng linh hồn dang díu với hương hoa .
Ta nhớ xưa: đêm thu rụng tiếng gà,
Trăng vĩnh viễn khóc thời gian tình tự
Mây hay gió động nỗi niềm phong vũ,
Bẩy xứ Tình che lấp dáng khinh thanh.
Theo lối mộng đi về ân ái cũ,
Em nghe ta, cùng mê hoặc thân hình.
Khuya sớm tìm sang lối tuyết trinh.
Lầu Xuân, hoa dựng ngọc liên thành.
Lệ in bóng núi, mờ nhân ảnh,
Mây đó về đâu, có gặp mình?
Thương nước vô danh, người mộng ảo,
Ta cười một nét, vẽ hư linh.
Áo thơ đã ố màu tang hải,
Em thoát xiêm đi, hiện dáng tình
Tháng Mười Hai
Chiều mùa đông
Đốt ngọn lửa hồng
Ta đọc tập thơ sầu, cười với bóng,
Khói thuốc xanh bay về hư không.
Trăng lên đầu phố vắng
Ồ bóng ta say!
Bóng với ta cùng im lặng
Cốc rượu ngọt uống cay nồng.
Bạn là người bạn chung tình,
Gần nhau không hẹn,
Lòng giữ nguyên hương hoa bình minh.
Bên đèn tâm sự,
Bạn với tôi như đôi hồn viễn xứ,
Đôi bóng phù du,
Không dưng mà thương nhớ,
Không đâu mà ngẩn ngơ,
Rủ bướm chim theo vào giấc ngủ,
Thả sầu trên con thuyền mây đưa.
Trời giăng sao tỏ
Đêm mùa thu
Cửa phòng tôi bỏ ngỏ
Giấc mộng tôi hững hờ,
Ta biết giăng buồn ngày ta còn nhỏ,
Ai biết ta buồn vì lòng ngây thơ ?
Nhìn cuộc đời
Tin rằng hạnh ngộ,
Bạn yêu giăng và tôi yêu gió,
Cười nụ cười đơn sơ.
Bạn với tôi xưa
Đứng bên hồ,
Nằm chung mộng,
Ân ái cùng Thơ.
Đêm hoa cành nguyệt,
Gió giăng xao động ngoài màn.
Bạn hát bài ca phóng đãng,
Cười lên trăng xanh, tôi dạo đàn.
Xuân đến giấc mơ đầy thiếu nữ,
Ta nằm ta ngủ,
Lệ đa tình chứa chan.
Ôi thời gian! thời gian tình tự,
Mặc nổi lòng người bi hoan.
Mộng cung tần
Xoay nghiêng mặt gối,
Ai cười ? Ai nói ? Ai xênh ca ?
Lênh đênh nước biển trăng nhòa,
Những vì sao lạ đã sa xuống gần.
Trời buồn giáng điệu giai nhân,
Trái đất xoay vần – đứng lặng mà nghe:
Rạt rào sóng nhạc pha lê,
Đêm tàn, núi đổ, ra đi một mình.
Ra đi! Ra đi! Đời ngủ cả,
Vào cuộc luân chuyển ân cần của các hành tinh.
Ôi những trời sao mùa hạ!
Về đâu ? Về đâu những mảnh sao sa ?
Về đêu nữa cả bóng hai ta
Lạc vào tục phố
Nhịp bước giang hồ ca ?
Ánh hoa đêm hay tàn đèn rụng
Trong những ca lâu đầy huyền ảnh với đàn bà ?
Lòng đã đi qua
Biết bao quán trọ là nhà.
Ta tiếc thương gì quê hương đã mất?
Giang sơn đây
Trong buổi chiều tà
Gọi hồn ta về cười ngây ngất,
Rung sắc hồng pha,
Xây Đô Kỳ Nghệ Thuật
Ôi những phố trường sầu đi mất về đâu ?
Ngày tàn, gió thổi,
Tôi mất tình yêu
Tôi mất người yêu.
Bên sông hoa rụng từng chiều,
Lòng tôi không nói,
Thương vì trái đất cô liêu.
Tôi nói làm chi ?
Anh nhớ làm chi ?
Lòng tôi đây và lòng anh đó
Nghe câu chuyện sầu dài sao chẳng điên mê ?
Một buổi anh về,
Trúc gầy, liễu rủ.
Ôi câu chuyện huyền vi
Trong lòng nấm mộ,
Tôi muốn nghe,
Và anh muốn nghe!
Ôi những bước u hồn về ảo phố,
Anh đã đi
và tôi sẽ đi!
Mưa bay! Mưa bay!
Bão táp suốt ngày.
Ta buồn, ta lạnh,
Ta nhớ ai đây ?
Ngoài trời sương bạc,
Gió lùa cành cây,
Cửa phòng ta khép,
Quạnh hiu trong này.
Tôi chờ giấc mộng,
Tôi chẳng chờ em,
Thì em chợt đến,
Tiếng chân ngoài thềm …
Mưa bay! Mưa bay!
Một hôm trời bão,
Em đến chơi đây,
Nước đầm vạt áo,
Lạnh lùng lắm thay!
Em vào cùng gió,
Em đến cùng mưa.
Chiều tối bao giờ ?
Bóng vào cửa sổ,
Lòng em để ngỏ,
Lọt câu hững hờ.
Em bớt lạnh chưa ?
Lòng tôi kề dó
Một ngọn đèn đỏ,
Đôi lòng đêm xưa.
Em ngồi em nhớ,
Tôi ngồi tôi mơ:
Một đời nho nhỏ,
Một phòng xinh xinh,
Cảnh trời mưa gió,
Và hai chúng mình …
Mưa bay! Mưa bay!
Ấm cúng trong này.
Một hôm trời bão,
Em vào chơi đây.
Đêm thân ái có muôn hoa hồng nở,
Em tới đây tình tự một đôi lời,
Hồn phong hương trầm tuổi mộng hai mươi,
Ta nói khẽ đủ hai lòng nghe rõ.
Tình chẳng xa xôi mà lời giăng gió
Đến làm chi thêm nhạt giấc mơ nàỷ
Nói đi em, từng ý nhỏ mà say,
Từng rạo rực cánh lòng hoa đang mở.
Từng xao động vô cùng trong nhịp thở,
Từng mê ly qua một thoáng môi cườị
Cả rạt rào thương nhớ đấy, em ơi !
Cả thao thức mạch đời trong tiếng nhẹ.
Ôi bát ngát trái tim hồng nhỏ bé
Nghe làm sao ân ái điệu rung trờỉ
Nói đi em cho từng mảnh sao rơi,
Từng vũ trụ tắt dần trong lồng ngực
Xin hãy để cả mình em thổn thức
Trên tay này mở sẵn đón thân hoa .
Gió ân cần trộn lẫn tóc hai ta,
Gió đằm thắm giúp đôi hồn phơ phất.
Anh say ngất tình em trong khóe mắt
Say hương thầm trong mái tóc tơ nhung .
Cặp môi em, xuân thắm nét hoa rừng,
Anh mơ uống nhụy thơm tràn vị ngọt.
Nói đi em lời tự tình thánh thót,
Hẹn ngàn năm trong một phút êm đềm.
Lời tự tình, em hãy nói đi em,
Lời tình tự cũng là lời bỡ ngỡ.
Đêm thân ái có muôn hoa hồng nở.
Phấn hương bay phơi phới báo duyên lành.
Thời gian được tính theo giờ GMT - 4 giờ Chuyển đến trang 1, 2Trang kế
Trang 1 trong tổng số 2 trang
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn