Đàn bồ câu đã lìa xa mái ngói Những hạt thóc vàng vung vãi bên hiên Tôi hát khẽ bài ca dao ngày nhỏ Bồ câu không về, hạt thóc lặng im Nắng vỡ oà cho màu vàng hoang dại Gió xoay chiều đẹp mãi nắng phân vân Tôi cố níu những ngày thơ đã mất Để tìm quên những năm tháng phong trần Trở lại đây lang thang nhìn cảnh lạ Vẫn nhớ hoài mang máng dáng em xưa Đứng thẩn thờ mắt nhìn qua song cửa Bóng hoàng hôn tím ngắt lạnh chiều buông Ước ao gặp một bàn tay ấm áp Chạm nhẹ thôi đủ vơi bớt ngại ngần Mong vài phút... xin cho tôi sống lại Ôm mẹ già, ôm hết những người thân Đàn bồ câu đã quay về mái ngói Mùa thương yêu xây tổ ấm yêu thương Từng cọng cỏ cho tôi nguồn cảm hứng Viết vần thơ tình... ca ngợi quê hương Quê hương tôi hình cong chữ "S" Đất nước tôi hùng vĩ "VIỆT NAM" Vẫn cầu mong tuổi vàng tôi còn đẹp Để có ngày Bỏ dòng sông SEINE Về ôm hôn dòng sông CỬU Uống nước sông HƯƠNG Và tắm nước sông HỒNGTôn Thất Phú Sĩ Paris 2009
Tôn Thất Phú Sĩ Paris 2009
Chợt trông thấy đàn bồ câu về đến. Ngơ ngác tìm những hạt thóc ai vung. Nghe thoang thoảng bài ca dao thuở ấy. Mà bóng người thì chẳng thấy đâu đây ! Nắng vẫn về cho màu vàng hoang dại. Gió cuốn đi ký ức đẹp êm đềm. Không kịp giữ chút gì trong cõi nhớ. Phải chăng người đã vội mang cả đi?! Em vẫn đứng bên đây khung cửa sổ. Đợi ai về ghép lại một vần thơ. Dù cảnh cũ thay rồi không còn nữa. Vẫn còn đây dáng dấp một con người. Bàn tay lạnh vì chỉ còn một nửa. Một nửa đi xa... sao lại ngại ngần? Mẹ già chờ, cùng với những người thân. Hãy về đi... tim hồng đầy ấm áp. Đàn bồ câu đang chờ trên mái ngói. Ngóng trông tìm những hạt thóc xa xôi. Em mang cỏ bện lại trái tim rồi. Vần thơ cũ... anh về ta viết nốt. Dòng sông SEINE, lưu mình, thời gian đợi. Nước sông Hồng mát rợi tấm lòng ta. Dù tuổi trể, tâm hồn ta cứ trẻ. Quê hương ơi! xin nhớ hãy trở về.colau
colau