Ngày tham gia: 18 Mar 2010 Số bài: 6 Đến từ: Phan-Rang, Ninh Thuận
Gửi: Sat Sep 04, 2010 12:15 am Tiêu đề: Một Góc Nhìn Tác Giả: nganthong
Một Góc Nhìn (Khi thi nhân phiêu bạc giang hồ )
“Những tháng ngày bình yên dần trôi qua như những áng mây lặng lẽ, rồi thì những lời đồn đại về “Sơn Hà Xã Tắc” tái xuất giang hồ cũng như tin Kim Quốc tiến quân Nam Hạ lan truyền đến tai bạn. Sau những đêm thức trắng suy nghĩ, bạn quyết định một lần dấn thân vào chốn giang hồ để tìm hiểu bí mật thật sự của tấm bản đồ, đoạt bảo vật hay cứu giang hồ khỏi một trận phân tranh?” (VLTK-SHXT)
Cũng như bao người, tại hạ cũng tò mò, cũng háo hức, hăm hở dấn thân …
Thế giới đó không dành cho du ngoạn ngắm cảnh, không dành cho thi nhân ngơ ngác … lá vàng rơi! Đó là thế giới luyện công, là chiến đấu, là công thành, là chiến trường (?!). Vậy mà tại hạ vốn chỉ là thư sinh, chỉ quen đọc sách, mê thơ, chưa quen cung kiếm lại bước chân vào! Nên khi phiêu bạt giang hồ, đã gặp không ít khó khăn, buồn vui lẫn lộn …
"Hãy yêu thương qua tận đỉnh trời
Nuốt sức mạnh bão giông
Mở tiệc vui miên trường trên đá núi"
Mazisi Kunene ( Nam Phi )
Thích nhất là ký danh đệ tử phái Nga-mi; được qua 3 ải về trà, nhạc, câu đối… làm cho tâm hồn phong phú thêm. Tiếng nhạc ngân nga tụng niệm ở Nga-mi làm lòng người thêm lắng dịu. Lại đến Dương-châu gặp một bé gái có mấy câu đố trẻ con vui vui, nhớ về hồi nhỏ của mình mà bồi hồi…
Khi làm nhiệm vụ phái Thiếu-lâm cấp 20 tại Tây Phục ngưu sơn, đang “xếp hàng” chờ thu phục 5 dị nhân (vì Thiếu-lâm làm nhiệm vụ này đông quá!) Gặp 2 nàng Ngũ-độc, một áo xanh, một áo vàng đi qua lại gần đó… tại hạ cảm hứng đọc “Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc, áo nàng xanh anh mến lá sân trường”. Chưa dứt lời thì hởi ơi, thân thể đã bầm tím, co quắp, chân tay bủn rủn, để khi tỉnh dậy mới biết mình trúng độc đến nổi mang trọng thương.
Lãng mạn thi nhân vẫn không từ. Lúc đến Thuý-yên phái chợt thấy cảnh trí ở đây xinh tươi quá, các thiếu nữ Thuý-yên hoa sứ dập dìu qua lại, vui vẽ nên mình cũng vào Bách-hoa-đình ngắm hoa, song lạc vào một căn phòng không biết đường ra suốt tháng trời, chỉ còn biết ngồi một chổ niệm … thơ! “Nhật mộ hương quan hà xứ thị, yên ba giang thượng sử nhân sầu” (Trời tối quê nhà đâu đó tá, khói tuôn sóng vỗ mối sầu gây). Một số hảo thủ võ lâm vào đó cũng không biết đường ra, hỏi tại hạ, tại hạ chỉ biết an ủi các bạn và đọc thơ cho nghe (sau này mới biết đi ép sát tường thì mới ra được).
Khi ra, mừng quá nên áo mũ, giày nhẫn, ngọc bội đều tung hê lên trời, chạy một mạch về thành Đại-lý gần đó, bụng đói, định ghé tìm một quán cóc bình dân lót dạ, nhưng xem lại không còn xu nào, thôi thì săn nhím bán cho tửu lầu trong thành kiếm tiền độ nhật.
Phiêu bạt đến thành Tương-dương vừa lúc chiến trường Tống-Kim nổ ra. Đến hỏi mộ binh quan thì đẳng cấp 40 mới được vào và phải nạp 3.000 lượng (?!). Hoá ra muốn đi lính cũng phải nộp tiền mới được đi, hay thật !!!
Qua Võ-đang phái… Chính ở đây, tại hạ gặp được những người bạn tốt như Thái Cực Chưởng, Khuất Nhi Nhi, Tiêu Quá, mydoccuments, … cùng luyện công, cùng chia sẽ buồn vui, cùng bắt rắn, cóc ở mê cung đáy giếng để uống rượu tiêu sầu, chia nhau từng lạng bạc có được. Những tưỡng tháng ngày trôi qua êm đềm như vậy mà quên đi trận chiến phân tranh, quên đi “Sơn Hà Xã Tắc”. Nhưng rồi tất cả lại phải chia tay nhau về Võ-đang, Thiếu-lâm, Đường-môn để tiếp tục nhiệm vụ.
Khi chia tay bịn rịn không muốn rời, hẹn với nhau giữ liên lạc thường. Tại hạ cũng quyến luyến nàng, nhưng hởi ơi người ta đã có phu quân, thôi thì cầm sắc đổi ra cầm kỳ vậy! “Đưa người ta không đưa sang sông, sao có tiếng sóng ở trong lòng, bóng chiều không thắm không vàng vọt, sao đầy hoàng hôn trong mắt trong”.
Những tháng ngày từ mê cung đáy giếng, khi lên Hoa-sơn tuyệt đỉnh nhìn mây bay, lúc ở Trường-bạch-sơn lạnh buốt, vọng nguyệt phía sau Lưỡng-thuỷ động, và …vó ngựa đã rãi ra khắp bao thôn trấn, thành thị, vượt qua thập đại môn phái, cho đến những động, đảo hẻo lánh xa xôi.
Các bạn; người thì đã ẩn dật, không còn bôn tẩu giang hồ; người thì qua vùng khác tìm nơi dựng nghiệp như Hành-sơn, Lương-sơn … Chỉ riêng ta vẫn loanh quanh lâu lâu trở về Võ-đang, tìm đến mê cung đáy giếng để đợi …; bất giác thở dài …
“Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản, bạch vân thiên tải không du du”. (Hạc vàng một đi không trở lại, nghìn năm mây trắng vẫn còn bay)
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn