CON TRÂU
Mài sừng cho lắm cũng là trâu,
Gẫm lại mà xem thật lớn đầu
Trong bụng lem nhem ba lá sách,
Ngoài hàm lém dém một hàm râu
Mắc mưu đốt đít tơi bời chạy
Làm lễ bôi chuông nhớn nhác sầu
Nghé ngọ già đời quen nghé ngọ
Năm dây đàn khảy biết nghe đâu!
PHAN VĂN TRỊ.
Bài Họa 1 Kiếp Trâu
Ngao ngán làm sao cái kiếp trâu
Mưa tràn thân lạnh bão trên đầu
Da dày roi quất còn đau dạ
Nắng rát trưa về lại cháy râu
Mũi buộc vòng oan dài nghiệp khổ
Vai đeo cày nặng buốt chân sầu
Rạ rơm lõm bõm nhai mòn miệng
Hồn nhốt trong chuồng biết thả đâu
Trầm Vân
Bài họa 2
Trâu
Ngao ngán làm chi cái kiếp trâu
Mặc cho mưa nắng bão trên đầu
Đứng riêng một chỗ beo cong vuốt
Kết lại từng đàn cọp cụp râu
Kéo lúa nâng đà không biết mỏi
Giúp người cày đất chẳng than sầu
Làng quê chiều xuống ngùi chân bước
Chỉ sợ dân nghèo khổ gửi đâu
Trầm Vân
Cũng con trâu ...
Thương thay thân phận kiếp làm trâu
Khờ khẫn cho nên chúng nắm đầu
To xác cũng dây thừng buộc mũi
Lớn đầu đành chịu trẻ không râu
Nhà nông thiếu ruộng không cần nữa
Cửa tiệm bày rao thấy bắt sầu
Có chết cũng còn da để lại
Hơn phường bán nước để gì đâu!
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn