Nhủ rằng ngày tháng phôi-pha ,
Người đi niềm nhớ trong ta thắm buồn.
Tương-tư bao nỗi xót thương ,
Như đêm tiếng vạc kêu sương lẽ đàn.
Biển mơ sóng vỗ bẽ-bàng ,
Gió khuya ru khúc lỡ-làng Trương-Chi.
Tình vừa thắm, vội chia-ly.
Giòng sông hò-hẹn buồn đi không về.
Suối xưa sỏi đá não-nề ,
Bướm xưa hoang-vắng bay về nẽo xa.
Đâu còn phiên-khúc miên ca?
Đường xưa Hoàng Thị , mình ta đi về.
TD bạn ơi, phôi pha chính là nồng nan.
Gởi bạn bài thơ cubistic nhé
lập thể tôn thất tuệ
Khi một vần thơ đổ nát
có ai nghĩ đến cái gì rơi rụng?
Khi cuộc đời đã hết
có ai nghĩ đến cái gì bay cao?
Giữa hai cái trầm bỗng ấy
có lẽ có một cái gì nằm ngang
không phải làm ranh giới phân định
mà hiện diện như một nét kỹ hà.
Vâng, nó chạy ngang.
Những sợi dây song song
hay đúng ra nằm trên
những mặt phẳng song song
phơi mùng mền chăn chiếu
gió tạt ngang để không còn
nằm trong tư thế song song.
Và chiều qua khi mặt trời sắp tắt
những nhành nho vẫn cố bò thêm tí nữa
trên những sợi dây kẻm
giữa những cột thấp thấp
theo chiều thẳng đứng.
Tìm dâu xa
những sợi dây điện cao tầng
giữa những cột điện cao
theo chiều thẳng đứng
có những con quạ màu đen
không làm cho người ta sợ hãi
(giết nhau vẫn có
nhưng cảnh sát đã mang đi
còn cái băng vữa tâm hồn
cái băng hoại của tư duy
chúng không thích ăn vào
sợ ô nhiễm, truyền nhiễm di lụy
cho nét trong sáng và hồn nhiên
của loài có cánh
không phải là thiên thần đâu nhé).
Và gần hơn, trước mắt nàng
cũng có một thứ gì chạy ngang
cũng móc lên đó những cái
như nhành nho, con quạ, áo quần
trên những sợi dây nằm ngang:
những xa, những gần,
những có, những không.
Và gần hơn nữa trước mắt nàng
cũng có một thứ gì chạy ngang
cũng móc lên đó những cái
như nhành nho, con qua, áo quần
trên những sợi dây nằm ngang:
những phôi pha,
những nồng nàn.
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn