Snow White ơi,
Thơ trong Nhạc của Miên Du nhẹ nhàng , bàng bạc như hình ảnh của núi bao la ,
của suối nguồn êm ái , của một bầu trời cao rộng mang bước chân phiêu lãng ...
" Đi về nơi phía cuối
nơi nào gọi là nguồn
đi về nơi đĩnh núi
nơi nào gọi là non "
Tìm đến bến bờ tịnh yên của cõi mây hồng để trãi niềm mơ ước .
Tìm em trong tia nắng ấm , rọi sáng niềm mơ , mang hoa nở ngập lòng như một
hoài vọng :
" .... mơ em là vạt nắng , lấp lánh giữa non ngàn ... "
Có phải tình yêu là nguồn hứng vô tận đã tạo cho thi nhân bao cảm xúc rạt rào ?
Hạnh phúc có dễ kiếm tìm - để có người một đời mơ được nâng niu hạnh phúc
vào đôi tay :
" Nơi nào là tình yêu
ta mơ em mỗi chiều
đôi tay ôm hạnh phúc
ta một đời nâng niu "
Nổi lòng thi nhân như hoà vào nỗi cô đơn đồng điệu của một tình yêu xa vắng:
đĩnh núi mịt mùng , đường chân mây biền biệt mang sương khói nhuốm lạnh
tâm hồn đầy những bâng khuâng :
" Đi về trên đĩnh núi
đứng nhìn cõi phù vân
mây giăng mờ sương khói
cho lòng đầy bâng khuâng "
Người nhạc sĩ đã mang cả tiếng lòng xao động vào những cung bậc êm dịu ,
sâu lắng - ẩn chứa cả niềm thao thức của bước chân luôn " Đi về nơi phía trước "
cho một ước muốn duy nhất :
NƠI NÀO LÀ TÌNH YÊU
Chân thành gởi đến MIÊN DU lòng ngưỡng mộ của Diệu Đức vể những thi phẩm
và nhạc phẩm của chị , một nhân tài của Phan Rang .
Cảm ơn tiếng hát trầm ấm , truyền cảm của Thuỵ Long qua nhạc phẩm này .
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn