Vào ngày 23 tháng Ba, tôi được chuyển đến ICU (khu chăm sóc đặc biệt) và đặt máy thở vì tôi không tự thở được. Tôi đi vào hôn mê.
Dù trong hôn mê, tôi gặp những cơn ác mộng. Tôi cảm nhận được những ống thức ăn truyền qua...mũi; tôi nghe được tiếng các nhân viên y tế yêu cầu tôi: “Nuốt, Phillip, nuốt đi nào! ” Tôi nhớ mình đã cảm động khi nhân viên y tế ra lệnh cho tôi phải hít một hơi thật sâu, có ai đó còn hỏi tên tôi và bắt tôi trả lời, yêu cầu tôi phải mở mắt ra. Tôi nhớ rằng mình cũng đã cố gắng để thở.
Tôi nhận ra mỗi khi y tá hay bác sĩ vào phòng là lại có những tia sáng. TV đặt trong phòng ICU luôn mở với chương trình tin tức buổi sáng. Tôi còn nghe được máy phát ra những tiếp “beep” báo động. Tôi cảm nhận được lúc lên cơn sốt, hay bị lạnh, và nghe các bác sĩ nói về bệnh trạng của tôi.
Ác mộng kinh hoàng nhất đối với tôi, đó là tôi biết mình...khỏa thân, chỉ với vài mảnh vải trên người.
Nhưng lúc ấy, có tồi tệ đến mấy tôi cũng không quan tâm, tôi không có sức để mà...mắc cở.
Thật ra tôi không sợ chết cho lắm, chỉ một chút thôi. Nhưng vì tôi đã quá kiệt sức, lại cứ buồn ngủ.
Tôi bị ảo giác và nghĩ rằng tôi có thể gọi điện thoại cho mọi người bằng cách ra lệnh cho Siri quay số điện thoại của tôi. Tôi tưởng tượng rằng tôi đang gọi, cầu xin bạn bè và gia đình đến giải cứu.
Nhưng chẳng thấy ai đến.
Tôi ở trong tình trạng như thế suốt 23 ngày. Trong hai tuần được điều trị ở ICU, tôi được thí nghiệm đủ thứ thuốc, quanh tôi đầy máy móc, người tôi dính dây nhợ tùm lum.
Các y tá khóc khi có bệnh nhân qua đời và nói họ không muốn thêm ai nữa phải chết vì COVID-19.
Rồi đêm nọ, một y tá có vẻ đã kiệt sức, đến nắm lấy tay tôi và cảm ơn vì tôi đã...không chết.
Anh ấy nói với tôi rằng tôi chỉ là người thứ hai trong khu cấp cứu không còn phải dùng máy trợ hô hấp. Khi họ chuyển tôi qua khu điều dưỡng của nhà thương (rehab), các y tá và kỹ thuật viên tập trung khá đông, vỗ tay, vừa khóc vừa chúc mừng tôi – một bệnh nhân mà họ điều trị, đã sống sót. Hôm ấy thật tuyệt vời.
Nhưng tôi vẫn chưa thể ngừng chiến đấu với bệnh tật. Một trong những y tá của tôi, Elisabeth, người từ bệnh viện ở Chicago được điều động qua Los Angeles, thường nhắc tôi: “Anh không được nói “Tôi không thể”, mà phải nói “Tôi sẽ cố gắng.”
Vâng, tôi đã cố gắng.
Tôi đã cố gắng thêm 18 ngày trong một bệnh viện khác, và tiếp tục cố gắng để được xuất viện vào ngày 19 tháng Năm. Tạ ơn Chúa!
Hầu như tôi không vào Facebook kể từ khi xuất viện. Tôi có xem qua nhưng cảm thấy chưa sẵn sàng để “gặp lại” mọi người. Tôi cần một chút thời gian để suy ngẫm về những gì đã xảy ra với tôi.
Điều gì đã xảy ra khi tôi hôn mê mà vẫn cảm nhận được mọi thứ. Tôi chưa bao giờ mắc căn bệnh nào nặng như thế, chưa từng gặp tình trạng gần như chết rồi vậy.
Nó giống như một giấc mơ. Những gì đang xảy ra trên đất nước chúng ta, ai cũng biết, không cần phải che dấu...Chuyện gì đã xảy ra với George Floyd – đồng hương của tôi? Làm sao mà Minneapolis lại ra nông nỗi này? Có rất nhiều điều cần phải suy ngẫm về COVID-19 và chủ nghĩa phân biệt chủng tộc. Tình yêu đâu rồi? Làm thế nào chúng ta lại gây ra những sự chia rẽ, bất an và tan vỡ như vậy?
Mọi người âu yếm hỏi tôi: “Anh có khỏe không?”
Thật tình tôi không chắc để trả lời những câu hỏi ấy.
Tôi bị bệnh thần kinh ngoại biên, do các dây thần kinh bị tổn thương vì bị nén ở cổ trong lúc tôi hôn mê. Tôi còn bị một vết loét nặng lắm vì nằm một chỗ suốt hai tháng.
Cơ thể của tôi còn yếu. Tôi chỉ có thể đi bộ, chứ không chạy hay nâng tạ được như trước. Tôi cố gắng tìm ra cách để phổi của tôi có lành lặn được sau khi bị coronavirus tấn công.
Trong thời gian hồi phục, tôi vẫn không thể ở một mình. Điều tôi cần sự hỗ trợ là về tinh thần.
Bạn tôi – Tanja, là một “thiên thần hộ mệnh” cho tôi. Không có tình yêu và sự hỗ trợ của cô ấy, tôi không thể tưởng tượng giờ mình đang ở đâu. Em gái của cô ấy – Suzanne, anh rể Joe, cháu trai và hai chú chó Choppo và Domino cũng đã giúp tôi duy trì sự sống.
Cuộc sống của tôi đã thay đổi. Thế giới của tôi bỗng nhỏ hơn. Hiện tại tôi không muốn nói chuyện với bất cứ ai ngoài những người nói chuyện với tôi nhiều nhất trong lúc tôi lâm bệnh.
...