Gửi: Wed Mar 12, 2014 3:57 pm Tiêu đề: Xướng, Họa, Cảm Tác, Lẩy Thơ, Tập Thơ - LỘC BẮC
THI Sĩ LỘC BẮC
Thi Sĩ Lộc Bắc, chuyến về thăm quê hương, Cái Bè VN
LẨY THƠ, TẬP THƠ - LỘC BẮC
TIẾNG NHẠC VƯỜN THƠ NHẠC THƠ
(Lẩy bài TNVT)
Tiếng đàn ai gảy chiều nay Đàn chiều ai gảy
Phím tơ huyền diệu, mây bay mơ màng Mây bay mơ màng
Hoàng hôn tím cánh lá vàng Hoàng hôn lá tím
Chim kêu, suối chảy ngỡ ngàng hồn ai Ngỡ ngàng hồn trôi
Sáo vờn trên đỉnh thiên thai Sáo vờn thiên thai
Thanh trầm lặng lặng u hoài nhớ thương Thương nhớ u hoài
Thanh trong réo rắt nghê thường Đàn lên réo rắt
Núi rừng hư ảo, khói sương phủ mờ Sương phai khói mờ
Lạc chân vào cõi nhạc – thơ Bước lạc cõi thơ
Lòng ta bỗng chốc thẫn thờ đắm say Đắm say thẫn thờ
Du dương thoát tục ai hay Lâng lâng thoát tục
Tỉnh ra, hoa đã nở đầy vườn tiên... Đâu ngờ cõi tiên!
Dạ Lan Lộc Bắc
12/3/2014
Tiếng Đàn Tôi - Phạm Duy - 5 DÒNG KẺ
Được sửa bởi MAI THO ngày Tue Aug 25, 2020 2:10 am; sửa lần 5.
Gửi: Thu Mar 13, 2014 6:28 pm Tiêu đề: TÌNH YÊU TÔI GỬI CHO NGƯỜI ~ LÁ NHUỘM
TÌNH YÊU TÔI GỬI CHO NGƯỜI LÁ NHUỘM (Lẩy bài TYTGCN)
Tình yêu tôi gửi cho người Tình yêu tôi gửi
Là tình tri kỷ cả đời không phai Tri kỷ một thời
Tình này tôi gửi cho ai Tình yêu dâng hiến
Là không hối tiếc một mai lỡ làng Không nguôi, không màng
Tình yêu tôi gởi cho chàng Tình yêu gởi chàng
Là tình ảo mộng mơ màng khói sương Sương khói mơ màng
Biết yêu rồi sẽ bi thương Bi thương cuối nẻo
Vẫn không tránh được tơ vương buổi nào Tao khang ước thề
Nếu trách là trách trời cao Trời cao thầm trách
Sao đem oan trái vận vào tim tôi? Oan trái vận vào
Để bao cách trở xa xôi Cách trở biết bao
Trường thành vạn nẻo chia đôi khoảng trời Trùng trùng vùi lấp
Để tôi dẫu ở gần người Dẫu gần chẳng gập
Trái tim yêu vẫn cả đời cách xa Tâm địa cách xa
Chiều thu nắng quái nhạt nhòa Nắng quái nhạt nhòa
Lá vàng rơi nhuộm ánh tà cô liêu... Cô liêu lá nhuộm!
DẠ LAN LỘC BẮC
13/3/2014
Hai sắc hoaTigon (Bài thơ thứ1)
Được sửa bởi MAI THO ngày Tue May 16, 2017 10:15 am; sửa lần 1.
Gửi: Mon Mar 17, 2014 7:27 am Tiêu đề: TẾT NÀY... ~ NGÀY XUÂN
TẾT NÀY... NGÀY XUÂN (Lẩy bài TẾT NÀY)
Tết này anh ở rất xa Người nơi vạn dặm
Giao thừa bên ấy người ta thế nào? Giao thừa ra sao,
Chắc là chẳng có hoa đào Một cánh hoa đào,
Chẳng đi chợ tết dạt dào niềm vui Du xuân chợ tết?
Xứ người, chỉ một anh thôi Quê người độc chiếc
Nhớ thương, em dấu ngậm ngùi vào tim Nỗi nhớ ngậm ngùi
Đất trời như cũng lặng im Vòi või thương ôi
Trên cành lộc biếc, tiếng chim gọi đàn... Chim trời biệt xứ
Nắng xuân vẫn cứ mơ màng Nắng xuân tư lự
Mà mình hai nẻo dặm đàng cách xa Hai nẻo hai thân
Tết này em chẳng mua hoa Hoa đẹp vô phần
Sơ sài mấy món, thế là cũng xong Sơ sài lá ngón
Giao thừa đến, em chỉ mong Giao thừa ước mọn
Gặp trên mạng ảo, chúc anh mấy lời Mạng ảo dăm câu
Để nơi góc bể, chân trời Chúc người vui vẻ
Bao điều may mắn mỉm cười với anh... Qua cầu Dạ Lan...
Dạ Lan Lộc Bắc
Solenzara by Enrico Macias
Được sửa bởi MAI THO ngày Tue Aug 25, 2020 2:12 am; sửa lần 2.
Ngày tham gia: 06 Jul 2013 Số bài: 53 Đến từ: Sài Gòn
Gửi: Wed Mar 19, 2014 3:54 am Tiêu đề:
Bước vào trang thơ của TS Lộc Bắc, em cảm thấy tâm hồn thật thanh thoát và tràn ngập niềm vui.
Em cám ơn anh Lộc Bắc đã họa thơ em bằng những bản tình ca thật tuyệt vời !
Em cám ơn anh Mai Thọ đã thiết kế cho những bài thơ cảu em và anh Lộc Bắc thật lung linh ạ.
Em kính chúc anh Mai Thọ và thi sĩ Lộc Bắc cùng gia đình luôn mạnh khỏe, gặp nhiều may mắn !
Kính bút !
DL
Ai trong chúng ta lại chẳng từng được thưởng thức những áng thơ tuyệt tác của Tản Đà. Ông được xem là nhà thơ Việt Nam lớn nhất thế kỷ 20.
Năm Đinh Mão (1927), tờ An Nam Tạp Chí của thi sĩ Tản Đà bị thất bại, phải tạm đình bản.
Đây cũng là dịp tốt để nhà thơ thực hiện chuyến thăm miền Nam theo lời mời trước đó của nhiều bạn bè thân hữu.
Tản Đà đi đến đâu được trọng vọng đến đó:
Phong lưu chẳng thiếu đâu đâu, nước non đưa đón khắp hầu gần xa.
Trong chuyến Nam du lần này, đáng nhớ nhất có lẽ chính là chuyến thăm Long Xuyên mà sau này nhà thơ có ghi lại trong bài: “ Thú ăn chơi”: Long Xuyên chén mắm, Nghệ An chén cà.
*
* *
Chiếc xe thổ mộ bon bon lăn bánh trên con đường đất hai bên xanh mát những hàng sao. Đường bằng phẳng lại thêm ngựa khỏe và cổ xe còn mới nên xe chạy khá êm. Gió mát buổi sớm khiến khách trên xe thấy lòng thơ thới. Một đàn cò trắng bay dịu dàng trên nền trời không một gợn mây. Hồn quê nhịp theo tiếng vó ngựa lóc cóc.
Không kể ông già đánh xe, thảy có bốn người, ba phụ nữ và một người đàn ông. Tuổi gần bốn mươi, dáng hơi đẫy, ông ta có gương mặt hồng hào, đôi mắt sáng và mái tóc hơi điểm bạc. Đó chính là Tản Đà, nhà thơ nổi tiếng từ Bắc chí Nam.
Ngồi đối diện với thi sĩ là một thiếu nữ tuổi gần đôi mươi, nước da trắng trẻo, vóc người thanh tú, mặc bộ bà ba bằng lụa mềm mại.
- Sắp tới làng Kiến Hòa chưa cô? Tản Đà hỏi người bạn đồng hành.
- Dạ, sắp tới rồi thầy Hai. Thiếu nữ lễ phép đáp. Thầy Hai tới đó chắc có chuyện chi?
- Đúng vậy. Tản Đà mỉm cười. Tôi tới đấy thăm người bạn là ông Cai Tổng. Cô em chắc người vùng này?
- Thưa phải. khi nào xe tới nhà ông Cai Tổng, em sẽ nói thấy Hai biết.
Thiếu nữ như muốn nói gì thêm nhưng lại thôi, chỉ tủm tỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền trông duyên dáng đáo để, khiến trái tim đa tình của thi sĩ đập liên hồi.
*
* *
- Cho xuống, bác Ba ơi!
Thiếu nữ nói lớn. Cỗ xe từ từ dừng lại trước cổng một ngôi nhà to ngói đỏ tường vàng tọa lạc trong một khu vườn rộng trồng nhiều cây ăn trái.
- Tới nhà ông Cai Tổng rồi thầy Hai.
Cô gái nói với Tản Đà. Cả hai cùng xuống xe. Cô ta tự nhiên mở cổng với vẻ rất quen thuộc.
- Tía ơi, có khách.
Cô nàng nói với người đàn ông mặc bộ pyjama đang lúi húi bên mấy chậu hoa trước nhà. Đó là một người tuổi trạc năm mươi, có vóc dáng tao nhã và gương mặt hiền hậu dễ gần. Nghe tiếng thiếu nữ, ông ta ngẩng nhìn ra phía cổng. Tản Đà nhận ra ngay chính là ông Cai Tổng năm ngoái trong dịp ra Hà Nội đã ghé thăm nhà thơ và hết lời mời mọc vào chơi Long Xuyên khi có dịp.
- Hóa ra cô em là con gái ông Cai Tổng. Tản Đà ngạc nhiên. Sao khi nãy trên xe không cho tôi biết.
Cô gái không đáp, chỉ mỉm cười, ông Cai Tổng thấy khách quý thì rất đỗi sung sướng, vội bước tới tay bắt mặt mừng.
- Thật vinh hạnh cho tôi được thi sĩ Tản Đà viếng thăm.
- Ủa, té ra Thầy Hai là Tản Đà thi sĩ. Đến lượt thiếu nữ ngạc nhiên, tròn xoe đôi mắt. Sao khi nãy trên xe không cho em hay.
- Tiên sinh đi đường xa hẳn là mệt nhọc. Mời tiên sinh vào nhà để vợ chồng tôi được hầu chuyện.
Ông Cai Tổng ân cần nắm tay nhà thơ đoạn quay sang con gái:
- Con đi pha ấm trà ngon và gọi má ra yết kiến tiên sinh.
Phòng khách của ngôi nhà gợi cho Tản Đà một cảm giác thân quen. Thật ra nó không khác mấy so với những nhà khá giả khác: phía cuối là tủ thờ gia tiên, giữa nhà là bộ bàn ghế bằng gụ hoặc cẩm lai, bên phải là bộ ván ngựa bằng gỗ mun...nhưng điểm thú vị ở đây khiến nhà thơ cảm thấy gần gủi chính là kệ sách lớn nằm sát tường bên trái với hàng trăm cuốn sách, thảy được đóng bìa cứng cẩn thận. Sách chữ Tây có, chữ Hán có nhưng đa phần là chữ quốc ngữ mà hầu hết là về văn chương. Đặc biệt trong đó có nhiều sách do chính Tản Đà sáng tác hoặc dịch thuật như Khối tình, Thề non nước, Đại Học, Kinh thi... chứng tỏ chủ nhân là người có học, biết trọng thơ văn.
Chủ và khách ngồi được một chốc thì cô gon gái và bà mẹ cùng bước ra. Cô bưng bộ trà rất đẹp, có khi làm ở bên Tàu hay Nhật Bổn. Bà mẹ tuổi ngoài bốn mươi, dáng vẻ hiền lành với gương mặt thật phúc hậu. Bà cúi đầu chào quý khách, rót trà mời khách và giới thiệu con:
- Thưa tiên sinh, vợ chồng tôi có cả thảy bốn đứa, ba gái, một trai. Hai đứa lớn đi lấy chồng xa. Con Tư này học song Pri-me thì nghỉ, còn thằng út đang học trên tỉnh, sắp lấyThành chung.
- Ông bà thật may mắn có cô Tư xinh đẹp quá – Tản Đà cười, liếc nhìn thiếu nữ. Chắc khối cậu chết mê.
- Ôi chao, nó kén lắm, tiên sinh ơi. Bà mẹ lắc đầu. Con trai ông quan tỉnh hỏi, nó chưa chịu lấy. Chỉ cần nó gật đầu, người ta tới rước nó ngay. Vậy mà...
- Thôi, bà và con Tư chuẩn bị cơm nước mời tiên sinh. Ông Cai Tổng khoát tay. Để tôi hầu chuyện tiên sinh.
*
* *
Bên ấm trà ngon, chủ khách say sưa đàm đạo với nhau về đủ mọi chuyện trên đời: Chuyện quốc sự, chuyện mưa nắng, chuyện văn thơ, đặc biệt là tình hình sáng tác của chính Tản Đà thi sĩ.
Chẳng mấy chốc đã sắp đến giờ ngọ. Bữa tiệc đãi khách bắt đầu được cô Tư và mẹ dọn ra.
- Ôi chao, tôi sắp được một bữa đại yến đây!
Tản Đà xuýt xoa nhìn những món ngon được đặt lên tấm ván ngựa. Gồm hai mâm. Một con gà quay vàng ươm, một chú vịt luộc tròn trịa. Cả hai nằm chung một mâm với chai rượu ngâm thuốc Bắc. Mâm kia để đầy khế chua, rau sống, gừng lát, chuối chát, ớt nguyên trái, thịt ba rọi luộc chín xắt ra từng miếng, bánh tráng, một chén nước mắm... Nhưng trung tâm của mâm này chính là một dĩa to đựng món mắm nổi tiếng của vùng Long Xuyên – Châu Đốc mà Tản Đà sẽ không bao giờ quên.
Thức ăn đã dọn xong, ông bà Cai Tổng mời nhà thờ cùng ngồi lên ván, bắt đầu bữa tiệc. Cô Tư không ăn chung, ngồi ghế chờ sai bảo.
- Đây là món gì? Tản Đà chỉ tay vào dĩa mắm, mùi thơm của mắm khiến nhà thơ ứa nước miếng.
- Thưa tiên sinh, đây là món mắm do chính con Tư nhà tôi làm.
Bà chủ mau mắn đáp. Bà ta vừa nói vừa lấy bánh tráng cuốn mắm, khế chua,...Xong cho vào một dĩa không.
- Bánh tráng cuốn này chấm với nước mắm ăn rất ngon. Mời tiên sinh dùng thử - Bà Cai Tổng hai tay cầm dĩa bánh tráng cuốn đưa cho Tản Đà. -Tiên sinh dậm thêm trái ớt hoặc tép tỏi lại càng đậm đà hơn.
Thi sĩ cứ y như lời, dùng ngay, không khách sáo. Ăn tới đâu, đã mồm tới đó. Càng ăn, càng đã. Chẳng mấy chốc mâm có mắm gần cạn. Nhà thơ tuyệt nhiên không động đũa tới món gà, vịt. Những thứ đó không còn lạ gì. Ông bà Cai Tổng thấy nhà thơ ăn uống ngon miệng lấy làm sướng dạ lắm.
- Xin hỏi cô Tư làm món mắm này như thế nào?
Cuối tiệc, Tản Đà quay sang hỏi cô con gái cưng của gia chủ.
- Dạ thưa, cũng đơn giản thôi. Cô Tư lễ phép đáp. Chỉ việc lấy cá lóc hoặc cá bông, lựa con to đánh vẩy, cạo vây, rửa sạch ngâm muối trong khạp chừng nữa tháng...
- Rồi sao nữa? Tản Đà lại hỏi. Giọng nói dễ thương cũng như sự duyên dáng của cô Tư khiến nhà thơ chăm chú lắng nghe.
- Dạ thưa, để mười lăm ngày cho thấm, vớt cá ra chặt bỏ đầu, lột da, lóc xương, lấy thịt thái nhỏ rồi ướp đường, bột ngọt...
- Rồi sao nữa? Tản Đà lại hỏi, mắt cứ nhìn cô Tư chằm chằm, không biết vì muốn tìm hiểu nghệ thuật làm mắm hay vì cô Tư dễ thương quá.
- Dạ thưa, sau đó lấy đu đu sắt nhuyễn từng sợi, vắt mủ phơi một ngày, cho đu đủ dẻo, xong cho mắm vào khạp, lấy gạo lức rang xay nhuyễn làm thính rãi đều, đậy khạp thật khít. Mắm cho vô khạp độ tuần lễ là ăn được.
- À, cả một nghệ thuật. Thế mới biết nghề ăn cũng lắm công phu. Cô Tư giỏi quá, đủ cả công dung ngôn hạnh.
Tản Đà tấm tắc khen làm cô Tư hai má ửng hồng, cười bẽn lẽn. Rồi ra chiều hả hê, nhà thơ lim dim hai mắt, ngâm nga mấy vần thơ:
“Còn trời, còn nước, còn non
Tiền trình vạn lý, anh còn chơi xa”
*
* *
Tản Đà ở chơi Long Xuyên mấy ngày thì về Hà Nội, kết thúc chuyến Nam du.
Về đến nhà, lòng nhà thơ bừng lên nỗi nhớ miền Nam. Nhớ da diết. Từng khuôn mặt thân quen của bạn bè trong đấy lần lượt trở về trong tâm trí. Nhưng người nhà thơ nhớ nhất chính là cô con gái cưng của ông bà Cai Tổng ở làng Kiến Hòa. Nhớ hai má lúm đồng tiền mỗi khi cô cười, nhớ dáng đi mềm mại, nhớ hàm răng trắng đều, nhớ giọng nói ngọt ngào...
Nhớ nhiều lăm. Nhiều lúc nhà thơ muốn vào ngay Long Xuyên để được thấy lại khuôn mặt người con gái đáng yêu. Không ai cấm nhớ. Nhưng nhớ thì làm được gì. Giá chưa từng gặp còn hơn!
Biết vậy, nhưng nhà thơ vẫn cứ nhớ:
Bốn phương mây nước, người đôi ngã
Hai chữ tương tư, một gánh sầu.
Cứ thế, ôm mối tương tư, nhà thơ trở nên lẫn thẩn suốt cả tháng liền, người cứ rạc cả đi. Ai có hỏi dạo này sao có vẻ đăm chiêu, ít nói, Tản Đà tiên sinh chỉ cười gượng gạo:
Gửi: Mon Dec 21, 2015 4:07 pm Tiêu đề: Thơ : Xướng, Họa, Cảm Tác
MAI THO đã viết :
LONG XUYÊN
Long Xuyên tháng 6/2015
Xuôi Nam
Bốn phương mây nước, người đôi ngã
Hai chữ tương tư, một gánh sầu.
[Tản Đà]
Giang hồ phiêu lãng chốn giang biên
Thổ mộ cùng xe chợ cuối phiên
Gió mát ban mai đường hực hỡ
Bà ba tóc xả dáng ngoan hiền
Mắm ngon rau sống tưng bừng cuốn
Người đẹp đất lành chớm bén duyên
Da diết nhớ về Nam khắc khoải
Nhớ người, nhớ mắm, nhớ Long Xuyên!?
Lộc Bắc
Dec2015
Ai trong chúng ta lại chẳng từng được thưởng thức những áng thơ tuyệt tác của Tản Đà. Ông được xem là nhà thơ Việt Nam lớn nhất thế kỷ 20.
Năm Đinh Mão (1927), tờ An Nam Tạp Chí của thi sĩ Tản Đà bị thất bại, phải tạm đình bản.
Đây cũng là dịp tốt để nhà thơ thực hiện chuyến thăm miền Nam theo lời mời trước đó của nhiều bạn bè thân hữu.
Tản Đà đi đến đâu được trọng vọng đến đó:
Phong lưu chẳng thiếu đâu đâu, nước non đưa đón khắp hầu gần xa.
Trong chuyến Nam du lần này, đáng nhớ nhất có lẽ chính là chuyến thăm Long Xuyên mà sau này nhà thơ có ghi lại trong bài: “ Thú ăn chơi”: Long Xuyên chén mắm, Nghệ An chén cà.
*
* *
Chiếc xe thổ mộ bon bon lăn bánh trên con đường đất hai bên xanh mát những hàng sao. Đường bằng phẳng lại thêm ngựa khỏe và cổ xe còn mới nên xe chạy khá êm. Gió mát buổi sớm khiến khách trên xe thấy lòng thơ thới. Một đàn cò trắng bay dịu dàng trên nền trời không một gợn mây. Hồn quê nhịp theo tiếng vó ngựa lóc cóc.
Không kể ông già đánh xe, thảy có bốn người, ba phụ nữ và một người đàn ông. Tuổi gần bốn mươi, dáng hơi đẫy, ông ta có gương mặt hồng hào, đôi mắt sáng và mái tóc hơi điểm bạc. Đó chính là Tản Đà, nhà thơ nổi tiếng từ Bắc chí Nam.
Ngồi đối diện với thi sĩ là một thiếu nữ tuổi gần đôi mươi, nước da trắng trẻo, vóc người thanh tú, mặc bộ bà ba bằng lụa mềm mại.
- Sắp tới làng Kiến Hòa chưa cô? Tản Đà hỏi người bạn đồng hành.
- Dạ, sắp tới rồi thầy Hai. Thiếu nữ lễ phép đáp. Thầy Hai tới đó chắc có chuyện chi?
- Đúng vậy. Tản Đà mỉm cười. Tôi tới đấy thăm người bạn là ông Cai Tổng. Cô em chắc người vùng này?
- Thưa phải. khi nào xe tới nhà ông Cai Tổng, em sẽ nói thấy Hai biết.
Thiếu nữ như muốn nói gì thêm nhưng lại thôi, chỉ tủm tỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền trông duyên dáng đáo để, khiến trái tim đa tình của thi sĩ đập liên hồi.
*
* *
- Cho xuống, bác Ba ơi!
Thiếu nữ nói lớn. Cỗ xe từ từ dừng lại trước cổng một ngôi nhà to ngói đỏ tường vàng tọa lạc trong một khu vườn rộng trồng nhiều cây ăn trái.
- Tới nhà ông Cai Tổng rồi thầy Hai.
Cô gái nói với Tản Đà. Cả hai cùng xuống xe. Cô ta tự nhiên mở cổng với vẻ rất quen thuộc.
- Tía ơi, có khách.
Cô nàng nói với người đàn ông mặc bộ pyjama đang lúi húi bên mấy chậu hoa trước nhà. Đó là một người tuổi trạc năm mươi, có vóc dáng tao nhã và gương mặt hiền hậu dễ gần. Nghe tiếng thiếu nữ, ông ta ngẩng nhìn ra phía cổng. Tản Đà nhận ra ngay chính là ông Cai Tổng năm ngoái trong dịp ra Hà Nội đã ghé thăm nhà thơ và hết lời mời mọc vào chơi Long Xuyên khi có dịp.
- Hóa ra cô em là con gái ông Cai Tổng. Tản Đà ngạc nhiên. Sao khi nãy trên xe không cho tôi biết.
Cô gái không đáp, chỉ mỉm cười, ông Cai Tổng thấy khách quý thì rất đỗi sung sướng, vội bước tới tay bắt mặt mừng.
- Thật vinh hạnh cho tôi được thi sĩ Tản Đà viếng thăm.
- Ủa, té ra Thầy Hai là Tản Đà thi sĩ. Đến lượt thiếu nữ ngạc nhiên, tròn xoe đôi mắt. Sao khi nãy trên xe không cho em hay.
- Tiên sinh đi đường xa hẳn là mệt nhọc. Mời tiên sinh vào nhà để vợ chồng tôi được hầu chuyện.
Ông Cai Tổng ân cần nắm tay nhà thơ đoạn quay sang con gái:
- Con đi pha ấm trà ngon và gọi má ra yết kiến tiên sinh.
Phòng khách của ngôi nhà gợi cho Tản Đà một cảm giác thân quen. Thật ra nó không khác mấy so với những nhà khá giả khác: phía cuối là tủ thờ gia tiên, giữa nhà là bộ bàn ghế bằng gụ hoặc cẩm lai, bên phải là bộ ván ngựa bằng gỗ mun...nhưng điểm thú vị ở đây khiến nhà thơ cảm thấy gần gủi chính là kệ sách lớn nằm sát tường bên trái với hàng trăm cuốn sách, thảy được đóng bìa cứng cẩn thận. Sách chữ Tây có, chữ Hán có nhưng đa phần là chữ quốc ngữ mà hầu hết là về văn chương. Đặc biệt trong đó có nhiều sách do chính Tản Đà sáng tác hoặc dịch thuật như Khối tình, Thề non nước, Đại Học, Kinh thi... chứng tỏ chủ nhân là người có học, biết trọng thơ văn.
Chủ và khách ngồi được một chốc thì cô gon gái và bà mẹ cùng bước ra. Cô bưng bộ trà rất đẹp, có khi làm ở bên Tàu hay Nhật Bổn. Bà mẹ tuổi ngoài bốn mươi, dáng vẻ hiền lành với gương mặt thật phúc hậu. Bà cúi đầu chào quý khách, rót trà mời khách và giới thiệu con:
- Thưa tiên sinh, vợ chồng tôi có cả thảy bốn đứa, ba gái, một trai. Hai đứa lớn đi lấy chồng xa. Con Tư này học song Pri-me thì nghỉ, còn thằng út đang học trên tỉnh, sắp lấyThành chung.
- Ông bà thật may mắn có cô Tư xinh đẹp quá – Tản Đà cười, liếc nhìn thiếu nữ. Chắc khối cậu chết mê.
- Ôi chao, nó kén lắm, tiên sinh ơi. Bà mẹ lắc đầu. Con trai ông quan tỉnh hỏi, nó chưa chịu lấy. Chỉ cần nó gật đầu, người ta tới rước nó ngay. Vậy mà...
- Thôi, bà và con Tư chuẩn bị cơm nước mời tiên sinh. Ông Cai Tổng khoát tay. Để tôi hầu chuyện tiên sinh.
*
* *
Bên ấm trà ngon, chủ khách say sưa đàm đạo với nhau về đủ mọi chuyện trên đời: Chuyện quốc sự, chuyện mưa nắng, chuyện văn thơ, đặc biệt là tình hình sáng tác của chính Tản Đà thi sĩ.
Chẳng mấy chốc đã sắp đến giờ ngọ. Bữa tiệc đãi khách bắt đầu được cô Tư và mẹ dọn ra.
- Ôi chao, tôi sắp được một bữa đại yến đây!
Tản Đà xuýt xoa nhìn những món ngon được đặt lên tấm ván ngựa. Gồm hai mâm. Một con gà quay vàng ươm, một chú vịt luộc tròn trịa. Cả hai nằm chung một mâm với chai rượu ngâm thuốc Bắc. Mâm kia để đầy khế chua, rau sống, gừng lát, chuối chát, ớt nguyên trái, thịt ba rọi luộc chín xắt ra từng miếng, bánh tráng, một chén nước mắm... Nhưng trung tâm của mâm này chính là một dĩa to đựng món mắm nổi tiếng của vùng Long Xuyên – Châu Đốc mà Tản Đà sẽ không bao giờ quên.
Thức ăn đã dọn xong, ông bà Cai Tổng mời nhà thờ cùng ngồi lên ván, bắt đầu bữa tiệc. Cô Tư không ăn chung, ngồi ghế chờ sai bảo.
- Đây là món gì? Tản Đà chỉ tay vào dĩa mắm, mùi thơm của mắm khiến nhà thơ ứa nước miếng.
- Thưa tiên sinh, đây là món mắm do chính con Tư nhà tôi làm.
Bà chủ mau mắn đáp. Bà ta vừa nói vừa lấy bánh tráng cuốn mắm, khế chua,...Xong cho vào một dĩa không.
- Bánh tráng cuốn này chấm với nước mắm ăn rất ngon. Mời tiên sinh dùng thử - Bà Cai Tổng hai tay cầm dĩa bánh tráng cuốn đưa cho Tản Đà. -Tiên sinh dậm thêm trái ớt hoặc tép tỏi lại càng đậm đà hơn.
Thi sĩ cứ y như lời, dùng ngay, không khách sáo. Ăn tới đâu, đã mồm tới đó. Càng ăn, càng đã. Chẳng mấy chốc mâm có mắm gần cạn. Nhà thơ tuyệt nhiên không động đũa tới món gà, vịt. Những thứ đó không còn lạ gì. Ông bà Cai Tổng thấy nhà thơ ăn uống ngon miệng lấy làm sướng dạ lắm.
- Xin hỏi cô Tư làm món mắm này như thế nào?
Cuối tiệc, Tản Đà quay sang hỏi cô con gái cưng của gia chủ.
- Dạ thưa, cũng đơn giản thôi. Cô Tư lễ phép đáp. Chỉ việc lấy cá lóc hoặc cá bông, lựa con to đánh vẩy, cạo vây, rửa sạch ngâm muối trong khạp chừng nữa tháng...
- Rồi sao nữa? Tản Đà lại hỏi. Giọng nói dễ thương cũng như sự duyên dáng của cô Tư khiến nhà thơ chăm chú lắng nghe.
- Dạ thưa, để mười lăm ngày cho thấm, vớt cá ra chặt bỏ đầu, lột da, lóc xương, lấy thịt thái nhỏ rồi ướp đường, bột ngọt...
- Rồi sao nữa? Tản Đà lại hỏi, mắt cứ nhìn cô Tư chằm chằm, không biết vì muốn tìm hiểu nghệ thuật làm mắm hay vì cô Tư dễ thương quá.
- Dạ thưa, sau đó lấy đu đu sắt nhuyễn từng sợi, vắt mủ phơi một ngày, cho đu đủ dẻo, xong cho mắm vào khạp, lấy gạo lức rang xay nhuyễn làm thính rãi đều, đậy khạp thật khít. Mắm cho vô khạp độ tuần lễ là ăn được.
- À, cả một nghệ thuật. Thế mới biết nghề ăn cũng lắm công phu. Cô Tư giỏi quá, đủ cả công dung ngôn hạnh.
Tản Đà tấm tắc khen làm cô Tư hai má ửng hồng, cười bẽn lẽn. Rồi ra chiều hả hê, nhà thơ lim dim hai mắt, ngâm nga mấy vần thơ:
“Còn trời, còn nước, còn non
Tiền trình vạn lý, anh còn chơi xa”
*
* *
Tản Đà ở chơi Long Xuyên mấy ngày thì về Hà Nội, kết thúc chuyến Nam du.
Về đến nhà, lòng nhà thơ bừng lên nỗi nhớ miền Nam. Nhớ da diết. Từng khuôn mặt thân quen của bạn bè trong đấy lần lượt trở về trong tâm trí. Nhưng người nhà thơ nhớ nhất chính là cô con gái cưng của ông bà Cai Tổng ở làng Kiến Hòa. Nhớ hai má lúm đồng tiền mỗi khi cô cười, nhớ dáng đi mềm mại, nhớ hàm răng trắng đều, nhớ giọng nói ngọt ngào...
Nhớ nhiều lăm. Nhiều lúc nhà thơ muốn vào ngay Long Xuyên để được thấy lại khuôn mặt người con gái đáng yêu. Không ai cấm nhớ. Nhưng nhớ thì làm được gì. Giá chưa từng gặp còn hơn!
Biết vậy, nhưng nhà thơ vẫn cứ nhớ:
Bốn phương mây nước, người đôi ngã
Hai chữ tương tư, một gánh sầu.
Cứ thế, ôm mối tương tư, nhà thơ trở nên lẫn thẩn suốt cả tháng liền, người cứ rạc cả đi. Ai có hỏi dạo này sao có vẻ đăm chiêu, ít nói, Tản Đà tiên sinh chỉ cười gượng gạo:
- Nhớ mắm Long Xuyên.
Tác giả: Trần Thế Kỷ
***Mắm lóc là đặc sản nổi tiếng An Giang, mà bài thơ của thầy Lộc Bắc hay quá! mà khó họa thật .
Hôm nay chủ nhật nên ráng , chứ ngày thường xin chịu thua thầy Lộc
Hi! hi!
Bá Nha
Duyên tình
An Giang mắm lóc tiệm Kim Biên
Rau sống mua kèm buổi chợ phiên
Một miếng anh ơi! ngon miệng dữ
Hai ly em ạ! ngọt môi hiền
Tình thâm suốt kiếp cau trầu phận
Nghỉa nặng trọn đời sắt đá duyên
Năm tới đi theo cùng bố mẹ
Sẽ làm đám cưới tại An Xuyên!?
Bá Nha 20/12/2015
***Anh Lộc thân,
Bài thơ Xuôi Nam của anh lấy cảm hứng chuyến Nam du của Tản Đà hay quá.
Tôi đã Ngược Bắc mấy chuyến. mỗi lần đều đọng trong tôi những kỷ niệm khó phai.
Ngược Bắc
Em gái Hà thành vui duyên mới
Anh trai Gia định xót tình xưa.
Phiêu bạc giang hồ chốn trấn biên
Ghé thăm Hà Nội lúc thay phiên.
Hồ Gươm soi bóng người quân tử,
Văn Miếu tạc ghi bậc thánh hiền.
Thuở ấy bên nhau không tiếc phận,
Mà nay xa cách chẳng nên duyên.
Còn đâu hương cũ người em gái
Nhớ mãi người xưa, nhớ lắm Xuyên! (*)
(*) Tương tự”Ngày xưa Hoàng thị ...”
Tịnh Phan
21/12/2015
***Đúng là bài xướng của anh LB vần thật khó họa , mà hai anh Tịnh Phan và Bá Nha lại cho nghe những vần thơ họa thật hay.
Anh Lộc Bắc đã XUÔI NAM , anh Tịnh Phan NGƯỢC BẮC , tôi xin VỀ TRUNG vậy!
Thanh Lam
Về Trung
Thuở ấy miền Trung chốn Trấn Biên
Nghệ An Thanh Hóa đất Tam Phiên
Nước non ngàn dậm đành ly biệt
Thân gái Huyền Trân học Thánh hiền
Vì nước ngại gì thân liễu yếu
Qụên nhà chi xá chút tình duyên
Sông Hương gác mái thuyền ai đó
Lặng lẽ mơ màng bóng nguyệt xuyên
Thanh Lam
12-2015
AN GIANG
Bát ngát ruộng đồng đất TỊNH BIÊN
Trù phú đò đưa suốt chợ phiên
AN GIANG thơ mộng miền sông nước
Tiếng hò vang vọng đêm trăng hiền
Mắm lóc rau sống bánh tráng cuốn
Bà ba tóc xõa dáng nên duyên
Phương Nam nắng ấm niềm khắc khoải
Ai về xin nhắn với LONG XUYÊN
Văn Bổn
Giòng An Giang - Ánh Tuyết
***Các anh chị thân,
Anh Thanh Lam nói bài xướng khó, nhưng bài họa của anh thật tuyệt và hoàn toàn theo đúng quy luật của Đường Thi. Cám ơn anh.
Riêng bài của thầy Tịnh làm tôi nhớ lại bài Hồ Gươm Ngày Ấy của anh, nhớ đến câu "tứ đại oán tri thù"!
Xin họa thêm một bài tặng anh Tịnh.
Sắp đến Giáng Sinh, Năm mới kính xin mời các anh chị bỏ chút thì gian xướng họa đón Ngày Vui.
Ngày tham gia: 28 Nov 2012 Số bài: 97 Đến từ: Quảng Ngãi
Gửi: Wed Dec 23, 2015 12:49 pm Tiêu đề: Re: Thơ : Xướng, Họa, Cảm Tác
MAI THO đã viết :
LONG XUYÊN
Long Xuyên tháng 6/2015
Xuôi Nam
Bốn phương mây nước, người đôi ngã
Hai chữ tương tư, một gánh sầu.
[Tản Đà]
Giang hồ phiêu lãng chốn giang biên
Thổ mộ cùng xe chợ cuối phiên
Gió mát ban mai đường hực hỡ
Bà ba tóc xả dáng ngoan hiền
Mắm ngon rau sống tưng bừng cuốn
Người đẹp đất lành chớm bén duyên
Da diết nhớ về Nam khắc khoải
Nhớ người, nhớ mắm, nhớ Long Xuyên!?
Lộc Bắc
Dec2015
Ai trong chúng ta lại chẳng từng được thưởng thức những áng thơ tuyệt tác của Tản Đà. Ông được xem là nhà thơ Việt Nam lớn nhất thế kỷ 20.
Năm Đinh Mão (1927), tờ An Nam Tạp Chí của thi sĩ Tản Đà bị thất bại, phải tạm đình bản.
Đây cũng là dịp tốt để nhà thơ thực hiện chuyến thăm miền Nam theo lời mời trước đó của nhiều bạn bè thân hữu.
Tản Đà đi đến đâu được trọng vọng đến đó:
Phong lưu chẳng thiếu đâu đâu, nước non đưa đón khắp hầu gần xa.
Trong chuyến Nam du lần này, đáng nhớ nhất có lẽ chính là chuyến thăm Long Xuyên mà sau này nhà thơ có ghi lại trong bài: “ Thú ăn chơi”: Long Xuyên chén mắm, Nghệ An chén cà.
*
* *
Chiếc xe thổ mộ bon bon lăn bánh trên con đường đất hai bên xanh mát những hàng sao. Đường bằng phẳng lại thêm ngựa khỏe và cổ xe còn mới nên xe chạy khá êm. Gió mát buổi sớm khiến khách trên xe thấy lòng thơ thới. Một đàn cò trắng bay dịu dàng trên nền trời không một gợn mây. Hồn quê nhịp theo tiếng vó ngựa lóc cóc.
Không kể ông già đánh xe, thảy có bốn người, ba phụ nữ và một người đàn ông. Tuổi gần bốn mươi, dáng hơi đẫy, ông ta có gương mặt hồng hào, đôi mắt sáng và mái tóc hơi điểm bạc. Đó chính là Tản Đà, nhà thơ nổi tiếng từ Bắc chí Nam.
Ngồi đối diện với thi sĩ là một thiếu nữ tuổi gần đôi mươi, nước da trắng trẻo, vóc người thanh tú, mặc bộ bà ba bằng lụa mềm mại.
- Sắp tới làng Kiến Hòa chưa cô? Tản Đà hỏi người bạn đồng hành.
- Dạ, sắp tới rồi thầy Hai. Thiếu nữ lễ phép đáp. Thầy Hai tới đó chắc có chuyện chi?
- Đúng vậy. Tản Đà mỉm cười. Tôi tới đấy thăm người bạn là ông Cai Tổng. Cô em chắc người vùng này?
- Thưa phải. khi nào xe tới nhà ông Cai Tổng, em sẽ nói thấy Hai biết.
Thiếu nữ như muốn nói gì thêm nhưng lại thôi, chỉ tủm tỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền trông duyên dáng đáo để, khiến trái tim đa tình của thi sĩ đập liên hồi.
*
* *
- Cho xuống, bác Ba ơi!
Thiếu nữ nói lớn. Cỗ xe từ từ dừng lại trước cổng một ngôi nhà to ngói đỏ tường vàng tọa lạc trong một khu vườn rộng trồng nhiều cây ăn trái.
- Tới nhà ông Cai Tổng rồi thầy Hai.
Cô gái nói với Tản Đà. Cả hai cùng xuống xe. Cô ta tự nhiên mở cổng với vẻ rất quen thuộc.
- Tía ơi, có khách.
Cô nàng nói với người đàn ông mặc bộ pyjama đang lúi húi bên mấy chậu hoa trước nhà. Đó là một người tuổi trạc năm mươi, có vóc dáng tao nhã và gương mặt hiền hậu dễ gần. Nghe tiếng thiếu nữ, ông ta ngẩng nhìn ra phía cổng. Tản Đà nhận ra ngay chính là ông Cai Tổng năm ngoái trong dịp ra Hà Nội đã ghé thăm nhà thơ và hết lời mời mọc vào chơi Long Xuyên khi có dịp.
- Hóa ra cô em là con gái ông Cai Tổng. Tản Đà ngạc nhiên. Sao khi nãy trên xe không cho tôi biết.
Cô gái không đáp, chỉ mỉm cười, ông Cai Tổng thấy khách quý thì rất đỗi sung sướng, vội bước tới tay bắt mặt mừng.
- Thật vinh hạnh cho tôi được thi sĩ Tản Đà viếng thăm.
- Ủa, té ra Thầy Hai là Tản Đà thi sĩ. Đến lượt thiếu nữ ngạc nhiên, tròn xoe đôi mắt. Sao khi nãy trên xe không cho em hay.
- Tiên sinh đi đường xa hẳn là mệt nhọc. Mời tiên sinh vào nhà để vợ chồng tôi được hầu chuyện.
Ông Cai Tổng ân cần nắm tay nhà thơ đoạn quay sang con gái:
- Con đi pha ấm trà ngon và gọi má ra yết kiến tiên sinh.
Phòng khách của ngôi nhà gợi cho Tản Đà một cảm giác thân quen. Thật ra nó không khác mấy so với những nhà khá giả khác: phía cuối là tủ thờ gia tiên, giữa nhà là bộ bàn ghế bằng gụ hoặc cẩm lai, bên phải là bộ ván ngựa bằng gỗ mun...nhưng điểm thú vị ở đây khiến nhà thơ cảm thấy gần gủi chính là kệ sách lớn nằm sát tường bên trái với hàng trăm cuốn sách, thảy được đóng bìa cứng cẩn thận. Sách chữ Tây có, chữ Hán có nhưng đa phần là chữ quốc ngữ mà hầu hết là về văn chương. Đặc biệt trong đó có nhiều sách do chính Tản Đà sáng tác hoặc dịch thuật như Khối tình, Thề non nước, Đại Học, Kinh thi... chứng tỏ chủ nhân là người có học, biết trọng thơ văn.
Chủ và khách ngồi được một chốc thì cô gon gái và bà mẹ cùng bước ra. Cô bưng bộ trà rất đẹp, có khi làm ở bên Tàu hay Nhật Bổn. Bà mẹ tuổi ngoài bốn mươi, dáng vẻ hiền lành với gương mặt thật phúc hậu. Bà cúi đầu chào quý khách, rót trà mời khách và giới thiệu con:
- Thưa tiên sinh, vợ chồng tôi có cả thảy bốn đứa, ba gái, một trai. Hai đứa lớn đi lấy chồng xa. Con Tư này học song Pri-me thì nghỉ, còn thằng út đang học trên tỉnh, sắp lấyThành chung.
- Ông bà thật may mắn có cô Tư xinh đẹp quá – Tản Đà cười, liếc nhìn thiếu nữ. Chắc khối cậu chết mê.
- Ôi chao, nó kén lắm, tiên sinh ơi. Bà mẹ lắc đầu. Con trai ông quan tỉnh hỏi, nó chưa chịu lấy. Chỉ cần nó gật đầu, người ta tới rước nó ngay. Vậy mà...
- Thôi, bà và con Tư chuẩn bị cơm nước mời tiên sinh. Ông Cai Tổng khoát tay. Để tôi hầu chuyện tiên sinh.
*
* *
Bên ấm trà ngon, chủ khách say sưa đàm đạo với nhau về đủ mọi chuyện trên đời: Chuyện quốc sự, chuyện mưa nắng, chuyện văn thơ, đặc biệt là tình hình sáng tác của chính Tản Đà thi sĩ.
Chẳng mấy chốc đã sắp đến giờ ngọ. Bữa tiệc đãi khách bắt đầu được cô Tư và mẹ dọn ra.
- Ôi chao, tôi sắp được một bữa đại yến đây!
Tản Đà xuýt xoa nhìn những món ngon được đặt lên tấm ván ngựa. Gồm hai mâm. Một con gà quay vàng ươm, một chú vịt luộc tròn trịa. Cả hai nằm chung một mâm với chai rượu ngâm thuốc Bắc. Mâm kia để đầy khế chua, rau sống, gừng lát, chuối chát, ớt nguyên trái, thịt ba rọi luộc chín xắt ra từng miếng, bánh tráng, một chén nước mắm... Nhưng trung tâm của mâm này chính là một dĩa to đựng món mắm nổi tiếng của vùng Long Xuyên – Châu Đốc mà Tản Đà sẽ không bao giờ quên.
Thức ăn đã dọn xong, ông bà Cai Tổng mời nhà thờ cùng ngồi lên ván, bắt đầu bữa tiệc. Cô Tư không ăn chung, ngồi ghế chờ sai bảo.
- Đây là món gì? Tản Đà chỉ tay vào dĩa mắm, mùi thơm của mắm khiến nhà thơ ứa nước miếng.
- Thưa tiên sinh, đây là món mắm do chính con Tư nhà tôi làm.
Bà chủ mau mắn đáp. Bà ta vừa nói vừa lấy bánh tráng cuốn mắm, khế chua,...Xong cho vào một dĩa không.
- Bánh tráng cuốn này chấm với nước mắm ăn rất ngon. Mời tiên sinh dùng thử - Bà Cai Tổng hai tay cầm dĩa bánh tráng cuốn đưa cho Tản Đà. -Tiên sinh dậm thêm trái ớt hoặc tép tỏi lại càng đậm đà hơn.
Thi sĩ cứ y như lời, dùng ngay, không khách sáo. Ăn tới đâu, đã mồm tới đó. Càng ăn, càng đã. Chẳng mấy chốc mâm có mắm gần cạn. Nhà thơ tuyệt nhiên không động đũa tới món gà, vịt. Những thứ đó không còn lạ gì. Ông bà Cai Tổng thấy nhà thơ ăn uống ngon miệng lấy làm sướng dạ lắm.
- Xin hỏi cô Tư làm món mắm này như thế nào?
Cuối tiệc, Tản Đà quay sang hỏi cô con gái cưng của gia chủ.
- Dạ thưa, cũng đơn giản thôi. Cô Tư lễ phép đáp. Chỉ việc lấy cá lóc hoặc cá bông, lựa con to đánh vẩy, cạo vây, rửa sạch ngâm muối trong khạp chừng nữa tháng...
- Rồi sao nữa? Tản Đà lại hỏi. Giọng nói dễ thương cũng như sự duyên dáng của cô Tư khiến nhà thơ chăm chú lắng nghe.
- Dạ thưa, để mười lăm ngày cho thấm, vớt cá ra chặt bỏ đầu, lột da, lóc xương, lấy thịt thái nhỏ rồi ướp đường, bột ngọt...
- Rồi sao nữa? Tản Đà lại hỏi, mắt cứ nhìn cô Tư chằm chằm, không biết vì muốn tìm hiểu nghệ thuật làm mắm hay vì cô Tư dễ thương quá.
- Dạ thưa, sau đó lấy đu đu sắt nhuyễn từng sợi, vắt mủ phơi một ngày, cho đu đủ dẻo, xong cho mắm vào khạp, lấy gạo lức rang xay nhuyễn làm thính rãi đều, đậy khạp thật khít. Mắm cho vô khạp độ tuần lễ là ăn được.
- À, cả một nghệ thuật. Thế mới biết nghề ăn cũng lắm công phu. Cô Tư giỏi quá, đủ cả công dung ngôn hạnh.
Tản Đà tấm tắc khen làm cô Tư hai má ửng hồng, cười bẽn lẽn. Rồi ra chiều hả hê, nhà thơ lim dim hai mắt, ngâm nga mấy vần thơ:
“Còn trời, còn nước, còn non
Tiền trình vạn lý, anh còn chơi xa”
*
* *
Tản Đà ở chơi Long Xuyên mấy ngày thì về Hà Nội, kết thúc chuyến Nam du.
Về đến nhà, lòng nhà thơ bừng lên nỗi nhớ miền Nam. Nhớ da diết. Từng khuôn mặt thân quen của bạn bè trong đấy lần lượt trở về trong tâm trí. Nhưng người nhà thơ nhớ nhất chính là cô con gái cưng của ông bà Cai Tổng ở làng Kiến Hòa. Nhớ hai má lúm đồng tiền mỗi khi cô cười, nhớ dáng đi mềm mại, nhớ hàm răng trắng đều, nhớ giọng nói ngọt ngào...
Nhớ nhiều lăm. Nhiều lúc nhà thơ muốn vào ngay Long Xuyên để được thấy lại khuôn mặt người con gái đáng yêu. Không ai cấm nhớ. Nhưng nhớ thì làm được gì. Giá chưa từng gặp còn hơn!
Biết vậy, nhưng nhà thơ vẫn cứ nhớ:
Bốn phương mây nước, người đôi ngã
Hai chữ tương tư, một gánh sầu.
Cứ thế, ôm mối tương tư, nhà thơ trở nên lẫn thẩn suốt cả tháng liền, người cứ rạc cả đi. Ai có hỏi dạo này sao có vẻ đăm chiêu, ít nói, Tản Đà tiên sinh chỉ cười gượng gạo:
- Nhớ mắm Long Xuyên.
Tác giả: Trần Thế Kỷ
***Mắm lóc là đặc sản nổi tiếng An Giang, mà bài thơ của thầy Lộc Bắc hay quá! mà khó họa thật .
Hôm nay chủ nhật nên ráng , chứ ngày thường xin chịu thua thầy Lộc
Hi! hi!
Bá Nha
Duyên tình
An Giang mắm lóc tiệm Kim Biên
Rau sống mua kèm buổi chợ phiên
Một miếng anh ơi! ngon miệng dữ
Hai ly em ạ! ngọt môi hiền
Tình thâm suốt kiếp cau trầu phận
Nghỉa nặng trọn đời sắt đá duyên
Năm tới đi theo cùng bố mẹ
Sẽ làm đám cưới tại An Xuyên!?
Bá Nha 20/12/2015
***Anh Lộc thân,
Bài thơ Xuôi Nam của anh lấy cảm hứng chuyến Nam du của Tản Đà hay quá.
Tôi đã Ngược Bắc mấy chuyến. mỗi lần đều đọng trong tôi những kỷ niệm khó phai.
Ngược Bắc
Em gái Hà thành vui duyên mới
Anh trai Gia định xót tình xưa.
Phiêu bạc giang hồ chốn trấn biên
Ghé thăm Hà Nội lúc thay phiên.
Hồ Gươm soi bóng người quân tử,
Văn Miếu tạc ghi bậc thánh hiền.
Thuở ấy bên nhau không tiếc phận,
Mà nay xa cách chẳng nên duyên.
Còn đâu hương cũ người em gái
Nhớ mãi người xưa, nhớ lắm Xuyên! (*)
(*) Tương tự”Ngày xưa Hoàng thị ...”
Tịnh Phan
21/12/2015
***Đúng là bài xướng của anh LB vần thật khó họa , mà hai anh Tịnh Phan và Bá Nha lại cho nghe những vần thơ họa thật hay.
Anh Lộc Bắc đã XUÔI NAM , anh Tịnh Phan NGƯỢC BẮC , tôi xin VỀ TRUNG vậy!
Thanh Lam
Về Trung
Thuở ấy miền Trung chốn Trấn Biên
Nghệ An Thanh Hóa đất Tam Phiên
Nước non ngàn dậm đành ly biệt
Thân gái Huyền Trân học Thánh hiền
Vì nước ngại gì thân liễu yếu
Qụên nhà chi xá chút tình duyên
Sông Hương gác mái thuyền ai đó
Lặng lẽ mơ màng bóng nguyệt xuyên
Thanh Lam
12-2015
AN GIANG
Bát ngát ruộng đồng đất TỊNH BIÊN
Trù phú đò đưa suốt chợ phiên
AN GIANG thơ mộng miền sông nước
Tiếng hò vang vọng đêm trăng hiền
Mắm lóc rau sống bánh tráng cuốn
Bà ba tóc xõa dáng nên duyên
Phương Nam nắng ấm niềm khắc khoải
Ai về xin nhắn với LONG XUYÊN
Văn Bổn
Giòng An Giang - Ánh Tuyết
***Các anh chị thân,
Anh Thanh Lam nói bài xướng khó, nhưng bài họa của anh thật tuyệt và hoàn toàn theo đúng quy luật của Đường Thi. Cám ơn anh.
Riêng bài của thầy Tịnh làm tôi nhớ lại bài Hồ Gươm Ngày Ấy của anh, nhớ đến câu "tứ đại oán tri thù"!
Xin họa thêm một bài tặng anh Tịnh.
Sắp đến Giáng Sinh, Năm mới kính xin mời các anh chị bỏ chút thì gian xướng họa đón Ngày Vui.
Thân
LB
Ngày Ấy…
Hà Thành em bước đi một bước
Gia Định anh lau lệ hai hàng!
Lìa Nam lưu lạc đất Long Biên
Thơ thẩn vui chơi buổi chợ phiên
Em gái xa nhà lên phố học
Chân quê mộc mạc vẻ ngoan hiền
Hồ Gươm tay nắm ngàn sao xuyến
Thủ Lệ chân reo vạn nét duyên
Hương cũ còn vương câu hẹn ước
Trách người bội bạc, oán sơn xuyên!?
*sơn xuyên= núi sông, nói rộng xa xôi cách trở
Lộc Bắc
21/12/2015
+++++ CHÀO CÁC BẠN TÔI XIN GÓP VÀO SAU KHI CÁC BẠN XUÔI NAM,NGƯỢC BẮC,VỀ TRUNG,...TÔI MỜI CÁC BẠN ĐẾN TÂY NGUYÊN NGHE CHUYỆN TÌNH LANG BIANG
Gửi: Wed Dec 23, 2015 2:22 pm Tiêu đề: Re: Thơ : Xướng, Họa, Cảm Tác
vdson đã viết :
MAI THO đã viết :
LONG XUYÊN
Long Xuyên tháng 6/2015
Xuôi Nam
Bốn phương mây nước, người đôi ngã
Hai chữ tương tư, một gánh sầu.
[Tản Đà]
Giang hồ phiêu lãng chốn giang biên
Thổ mộ cùng xe chợ cuối phiên
Gió mát ban mai đường hực hỡ
Bà ba tóc xả dáng ngoan hiền
Mắm ngon rau sống tưng bừng cuốn
Người đẹp đất lành chớm bén duyên
Da diết nhớ về Nam khắc khoải
Nhớ người, nhớ mắm, nhớ Long Xuyên!?
Lộc Bắc
Dec2015
Ai trong chúng ta lại chẳng từng được thưởng thức những áng thơ tuyệt tác của Tản Đà. Ông được xem là nhà thơ Việt Nam lớn nhất thế kỷ 20.
Năm Đinh Mão (1927), tờ An Nam Tạp Chí của thi sĩ Tản Đà bị thất bại, phải tạm đình bản.
Đây cũng là dịp tốt để nhà thơ thực hiện chuyến thăm miền Nam theo lời mời trước đó của nhiều bạn bè thân hữu.
Tản Đà đi đến đâu được trọng vọng đến đó:
Phong lưu chẳng thiếu đâu đâu, nước non đưa đón khắp hầu gần xa.
Trong chuyến Nam du lần này, đáng nhớ nhất có lẽ chính là chuyến thăm Long Xuyên mà sau này nhà thơ có ghi lại trong bài: “ Thú ăn chơi”: Long Xuyên chén mắm, Nghệ An chén cà.
*
* *
Chiếc xe thổ mộ bon bon lăn bánh trên con đường đất hai bên xanh mát những hàng sao. Đường bằng phẳng lại thêm ngựa khỏe và cổ xe còn mới nên xe chạy khá êm. Gió mát buổi sớm khiến khách trên xe thấy lòng thơ thới. Một đàn cò trắng bay dịu dàng trên nền trời không một gợn mây. Hồn quê nhịp theo tiếng vó ngựa lóc cóc.
Không kể ông già đánh xe, thảy có bốn người, ba phụ nữ và một người đàn ông. Tuổi gần bốn mươi, dáng hơi đẫy, ông ta có gương mặt hồng hào, đôi mắt sáng và mái tóc hơi điểm bạc. Đó chính là Tản Đà, nhà thơ nổi tiếng từ Bắc chí Nam.
Ngồi đối diện với thi sĩ là một thiếu nữ tuổi gần đôi mươi, nước da trắng trẻo, vóc người thanh tú, mặc bộ bà ba bằng lụa mềm mại.
- Sắp tới làng Kiến Hòa chưa cô? Tản Đà hỏi người bạn đồng hành.
- Dạ, sắp tới rồi thầy Hai. Thiếu nữ lễ phép đáp. Thầy Hai tới đó chắc có chuyện chi?
- Đúng vậy. Tản Đà mỉm cười. Tôi tới đấy thăm người bạn là ông Cai Tổng. Cô em chắc người vùng này?
- Thưa phải. khi nào xe tới nhà ông Cai Tổng, em sẽ nói thấy Hai biết.
Thiếu nữ như muốn nói gì thêm nhưng lại thôi, chỉ tủm tỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền trông duyên dáng đáo để, khiến trái tim đa tình của thi sĩ đập liên hồi.
*
* *
- Cho xuống, bác Ba ơi!
Thiếu nữ nói lớn. Cỗ xe từ từ dừng lại trước cổng một ngôi nhà to ngói đỏ tường vàng tọa lạc trong một khu vườn rộng trồng nhiều cây ăn trái.
- Tới nhà ông Cai Tổng rồi thầy Hai.
Cô gái nói với Tản Đà. Cả hai cùng xuống xe. Cô ta tự nhiên mở cổng với vẻ rất quen thuộc.
- Tía ơi, có khách.
Cô nàng nói với người đàn ông mặc bộ pyjama đang lúi húi bên mấy chậu hoa trước nhà. Đó là một người tuổi trạc năm mươi, có vóc dáng tao nhã và gương mặt hiền hậu dễ gần. Nghe tiếng thiếu nữ, ông ta ngẩng nhìn ra phía cổng. Tản Đà nhận ra ngay chính là ông Cai Tổng năm ngoái trong dịp ra Hà Nội đã ghé thăm nhà thơ và hết lời mời mọc vào chơi Long Xuyên khi có dịp.
- Hóa ra cô em là con gái ông Cai Tổng. Tản Đà ngạc nhiên. Sao khi nãy trên xe không cho tôi biết.
Cô gái không đáp, chỉ mỉm cười, ông Cai Tổng thấy khách quý thì rất đỗi sung sướng, vội bước tới tay bắt mặt mừng.
- Thật vinh hạnh cho tôi được thi sĩ Tản Đà viếng thăm.
- Ủa, té ra Thầy Hai là Tản Đà thi sĩ. Đến lượt thiếu nữ ngạc nhiên, tròn xoe đôi mắt. Sao khi nãy trên xe không cho em hay.
- Tiên sinh đi đường xa hẳn là mệt nhọc. Mời tiên sinh vào nhà để vợ chồng tôi được hầu chuyện.
Ông Cai Tổng ân cần nắm tay nhà thơ đoạn quay sang con gái:
- Con đi pha ấm trà ngon và gọi má ra yết kiến tiên sinh.
Phòng khách của ngôi nhà gợi cho Tản Đà một cảm giác thân quen. Thật ra nó không khác mấy so với những nhà khá giả khác: phía cuối là tủ thờ gia tiên, giữa nhà là bộ bàn ghế bằng gụ hoặc cẩm lai, bên phải là bộ ván ngựa bằng gỗ mun...nhưng điểm thú vị ở đây khiến nhà thơ cảm thấy gần gủi chính là kệ sách lớn nằm sát tường bên trái với hàng trăm cuốn sách, thảy được đóng bìa cứng cẩn thận. Sách chữ Tây có, chữ Hán có nhưng đa phần là chữ quốc ngữ mà hầu hết là về văn chương. Đặc biệt trong đó có nhiều sách do chính Tản Đà sáng tác hoặc dịch thuật như Khối tình, Thề non nước, Đại Học, Kinh thi... chứng tỏ chủ nhân là người có học, biết trọng thơ văn.
Chủ và khách ngồi được một chốc thì cô gon gái và bà mẹ cùng bước ra. Cô bưng bộ trà rất đẹp, có khi làm ở bên Tàu hay Nhật Bổn. Bà mẹ tuổi ngoài bốn mươi, dáng vẻ hiền lành với gương mặt thật phúc hậu. Bà cúi đầu chào quý khách, rót trà mời khách và giới thiệu con:
- Thưa tiên sinh, vợ chồng tôi có cả thảy bốn đứa, ba gái, một trai. Hai đứa lớn đi lấy chồng xa. Con Tư này học song Pri-me thì nghỉ, còn thằng út đang học trên tỉnh, sắp lấyThành chung.
- Ông bà thật may mắn có cô Tư xinh đẹp quá – Tản Đà cười, liếc nhìn thiếu nữ. Chắc khối cậu chết mê.
- Ôi chao, nó kén lắm, tiên sinh ơi. Bà mẹ lắc đầu. Con trai ông quan tỉnh hỏi, nó chưa chịu lấy. Chỉ cần nó gật đầu, người ta tới rước nó ngay. Vậy mà...
- Thôi, bà và con Tư chuẩn bị cơm nước mời tiên sinh. Ông Cai Tổng khoát tay. Để tôi hầu chuyện tiên sinh.
*
* *
Bên ấm trà ngon, chủ khách say sưa đàm đạo với nhau về đủ mọi chuyện trên đời: Chuyện quốc sự, chuyện mưa nắng, chuyện văn thơ, đặc biệt là tình hình sáng tác của chính Tản Đà thi sĩ.
Chẳng mấy chốc đã sắp đến giờ ngọ. Bữa tiệc đãi khách bắt đầu được cô Tư và mẹ dọn ra.
- Ôi chao, tôi sắp được một bữa đại yến đây!
Tản Đà xuýt xoa nhìn những món ngon được đặt lên tấm ván ngựa. Gồm hai mâm. Một con gà quay vàng ươm, một chú vịt luộc tròn trịa. Cả hai nằm chung một mâm với chai rượu ngâm thuốc Bắc. Mâm kia để đầy khế chua, rau sống, gừng lát, chuối chát, ớt nguyên trái, thịt ba rọi luộc chín xắt ra từng miếng, bánh tráng, một chén nước mắm... Nhưng trung tâm của mâm này chính là một dĩa to đựng món mắm nổi tiếng của vùng Long Xuyên – Châu Đốc mà Tản Đà sẽ không bao giờ quên.
Thức ăn đã dọn xong, ông bà Cai Tổng mời nhà thờ cùng ngồi lên ván, bắt đầu bữa tiệc. Cô Tư không ăn chung, ngồi ghế chờ sai bảo.
- Đây là món gì? Tản Đà chỉ tay vào dĩa mắm, mùi thơm của mắm khiến nhà thơ ứa nước miếng.
- Thưa tiên sinh, đây là món mắm do chính con Tư nhà tôi làm.
Bà chủ mau mắn đáp. Bà ta vừa nói vừa lấy bánh tráng cuốn mắm, khế chua,...Xong cho vào một dĩa không.
- Bánh tráng cuốn này chấm với nước mắm ăn rất ngon. Mời tiên sinh dùng thử - Bà Cai Tổng hai tay cầm dĩa bánh tráng cuốn đưa cho Tản Đà. -Tiên sinh dậm thêm trái ớt hoặc tép tỏi lại càng đậm đà hơn.
Thi sĩ cứ y như lời, dùng ngay, không khách sáo. Ăn tới đâu, đã mồm tới đó. Càng ăn, càng đã. Chẳng mấy chốc mâm có mắm gần cạn. Nhà thơ tuyệt nhiên không động đũa tới món gà, vịt. Những thứ đó không còn lạ gì. Ông bà Cai Tổng thấy nhà thơ ăn uống ngon miệng lấy làm sướng dạ lắm.
- Xin hỏi cô Tư làm món mắm này như thế nào?
Cuối tiệc, Tản Đà quay sang hỏi cô con gái cưng của gia chủ.
- Dạ thưa, cũng đơn giản thôi. Cô Tư lễ phép đáp. Chỉ việc lấy cá lóc hoặc cá bông, lựa con to đánh vẩy, cạo vây, rửa sạch ngâm muối trong khạp chừng nữa tháng...
- Rồi sao nữa? Tản Đà lại hỏi. Giọng nói dễ thương cũng như sự duyên dáng của cô Tư khiến nhà thơ chăm chú lắng nghe.
- Dạ thưa, để mười lăm ngày cho thấm, vớt cá ra chặt bỏ đầu, lột da, lóc xương, lấy thịt thái nhỏ rồi ướp đường, bột ngọt...
- Rồi sao nữa? Tản Đà lại hỏi, mắt cứ nhìn cô Tư chằm chằm, không biết vì muốn tìm hiểu nghệ thuật làm mắm hay vì cô Tư dễ thương quá.
- Dạ thưa, sau đó lấy đu đu sắt nhuyễn từng sợi, vắt mủ phơi một ngày, cho đu đủ dẻo, xong cho mắm vào khạp, lấy gạo lức rang xay nhuyễn làm thính rãi đều, đậy khạp thật khít. Mắm cho vô khạp độ tuần lễ là ăn được.
- À, cả một nghệ thuật. Thế mới biết nghề ăn cũng lắm công phu. Cô Tư giỏi quá, đủ cả công dung ngôn hạnh.
Tản Đà tấm tắc khen làm cô Tư hai má ửng hồng, cười bẽn lẽn. Rồi ra chiều hả hê, nhà thơ lim dim hai mắt, ngâm nga mấy vần thơ:
“Còn trời, còn nước, còn non
Tiền trình vạn lý, anh còn chơi xa”
*
* *
Tản Đà ở chơi Long Xuyên mấy ngày thì về Hà Nội, kết thúc chuyến Nam du.
Về đến nhà, lòng nhà thơ bừng lên nỗi nhớ miền Nam. Nhớ da diết. Từng khuôn mặt thân quen của bạn bè trong đấy lần lượt trở về trong tâm trí. Nhưng người nhà thơ nhớ nhất chính là cô con gái cưng của ông bà Cai Tổng ở làng Kiến Hòa. Nhớ hai má lúm đồng tiền mỗi khi cô cười, nhớ dáng đi mềm mại, nhớ hàm răng trắng đều, nhớ giọng nói ngọt ngào...
Nhớ nhiều lăm. Nhiều lúc nhà thơ muốn vào ngay Long Xuyên để được thấy lại khuôn mặt người con gái đáng yêu. Không ai cấm nhớ. Nhưng nhớ thì làm được gì. Giá chưa từng gặp còn hơn!
Biết vậy, nhưng nhà thơ vẫn cứ nhớ:
Bốn phương mây nước, người đôi ngã
Hai chữ tương tư, một gánh sầu.
Cứ thế, ôm mối tương tư, nhà thơ trở nên lẫn thẩn suốt cả tháng liền, người cứ rạc cả đi. Ai có hỏi dạo này sao có vẻ đăm chiêu, ít nói, Tản Đà tiên sinh chỉ cười gượng gạo:
- Nhớ mắm Long Xuyên.
Tác giả: Trần Thế Kỷ
***Mắm lóc là đặc sản nổi tiếng An Giang, mà bài thơ của thầy Lộc Bắc hay quá! mà khó họa thật .
Hôm nay chủ nhật nên ráng , chứ ngày thường xin chịu thua thầy Lộc
Hi! hi!
Bá Nha
Duyên tình
An Giang mắm lóc tiệm Kim Biên
Rau sống mua kèm buổi chợ phiên
Một miếng anh ơi! ngon miệng dữ
Hai ly em ạ! ngọt môi hiền
Tình thâm suốt kiếp cau trầu phận
Nghỉa nặng trọn đời sắt đá duyên
Năm tới đi theo cùng bố mẹ
Sẽ làm đám cưới tại An Xuyên!?
Bá Nha 20/12/2015
***Anh Lộc thân,
Bài thơ Xuôi Nam của anh lấy cảm hứng chuyến Nam du của Tản Đà hay quá.
Tôi đã Ngược Bắc mấy chuyến. mỗi lần đều đọng trong tôi những kỷ niệm khó phai.
Ngược Bắc
Em gái Hà thành vui duyên mới
Anh trai Gia định xót tình xưa.
Phiêu bạc giang hồ chốn trấn biên
Ghé thăm Hà Nội lúc thay phiên.
Hồ Gươm soi bóng người quân tử,
Văn Miếu tạc ghi bậc thánh hiền.
Thuở ấy bên nhau không tiếc phận,
Mà nay xa cách chẳng nên duyên.
Còn đâu hương cũ người em gái
Nhớ mãi người xưa, nhớ lắm Xuyên! (*)
(*) Tương tự”Ngày xưa Hoàng thị ...”
Tịnh Phan
21/12/2015
***Đúng là bài xướng của anh LB vần thật khó họa , mà hai anh Tịnh Phan và Bá Nha lại cho nghe những vần thơ họa thật hay.
Anh Lộc Bắc đã XUÔI NAM , anh Tịnh Phan NGƯỢC BẮC , tôi xin VỀ TRUNG vậy!
Thanh Lam
Về Trung
Thuở ấy miền Trung chốn Trấn Biên
Nghệ An Thanh Hóa đất Tam Phiên
Nước non ngàn dậm đành ly biệt
Thân gái Huyền Trân học Thánh hiền
Vì nước ngại gì thân liễu yếu
Qụên nhà chi xá chút tình duyên
Sông Hương gác mái thuyền ai đó
Lặng lẽ mơ màng bóng nguyệt xuyên
Thanh Lam
12-2015
AN GIANG
Bát ngát ruộng đồng đất TỊNH BIÊN
Trù phú đò đưa suốt chợ phiên
AN GIANG thơ mộng miền sông nước
Tiếng hò vang vọng đêm trăng hiền
Mắm lóc rau sống bánh tráng cuốn
Bà ba tóc xõa dáng nên duyên
Phương Nam nắng ấm niềm khắc khoải
Ai về xin nhắn với LONG XUYÊN
Văn Bổn
Giòng An Giang - Ánh Tuyết
***Các anh chị thân,
Anh Thanh Lam nói bài xướng khó, nhưng bài họa của anh thật tuyệt và hoàn toàn theo đúng quy luật của Đường Thi. Cám ơn anh.
Riêng bài của thầy Tịnh làm tôi nhớ lại bài Hồ Gươm Ngày Ấy của anh, nhớ đến câu "tứ đại oán tri thù"!
Xin họa thêm một bài tặng anh Tịnh.
Sắp đến Giáng Sinh, Năm mới kính xin mời các anh chị bỏ chút thì gian xướng họa đón Ngày Vui.
Thân
LB
Ngày Ấy…
Hà Thành em bước đi một bước
Gia Định anh lau lệ hai hàng!
Lìa Nam lưu lạc đất Long Biên
Thơ thẩn vui chơi buổi chợ phiên
Em gái xa nhà lên phố học
Chân quê mộc mạc vẻ ngoan hiền
Hồ Gươm tay nắm ngàn sao xuyến
Thủ Lệ chân reo vạn nét duyên
Hương cũ còn vương câu hẹn ước
Trách người bội bạc, oán sơn xuyên!?
*sơn xuyên= núi sông, nói rộng xa xôi cách trở
Lộc Bắc
21/12/2015
+++++ CHÀO CÁC BẠN TÔI XIN GÓP VÀO SAU KHI CÁC BẠN XUÔI NAM,NGƯỢC BẮC,VỀ TRUNG,...TÔI MỜI CÁC BẠN ĐẾN TÂY NGUYÊN NGHE CHUYỆN TÌNH LANG BIANG
Gửi: Fri Jul 22, 2016 4:32 pm Tiêu đề: NGÀY XƯA - Lộc Bắc
Ngày xưa
Mỹ quốc chốn thiên đường hạ giới
Của thanh niên, đủ mọi trò chơi
Tuổi già nay quá bẩy mươi
Sống đời cô lập, đơn côi một mình
Căn bản sống gia đình, nguồn cội
Nay đâu còn, như nỗi mất tôi
Nghĩ rằng chỉ sống một nơi
Quê hương gấm vóc đất trời thênh thang
Tuổi thanh xuân thân mang áo gấm
Lúc xế chiều sáu tấm buông xuôi
Cõi về yên nghỉ trên đồi
Quanh ta bè bạn, nơi nơi miếu đền
Quen mồ mả, tổ tiên, đất Việt
Có sợ chi thần chết cận kề
Cuộc đời như thể cơn mê
Sống gởi thác về theo gót cha ông
Chiến tranh tàn dứt giòng nước mắt
Những tưởng rằng Nam Bắc đề huề
Ai ngờ nhục nhã ê chề
Bao người thân thiết bỏ quê tiêu điều
Tuổi càng già, càng nhiều mất mát
Mất thân nhân, trí nhớ, chuyển di
Người quen bệnh hoạn suy vi
Muốn thăm cách trở, đường đi dặm ngàn
Chỉ điện thoại hỏi han hứa hẹn
Vài lời khuyên trọn vẹn ân tình
Tháng, ngày phôn gọi thường tình
Buồn thay thân phận điêu linh xứ người
Vợ chồng già hè đi du lịch
Chuyến cuối cùng giã biệt bạn bè
Sức suy mệt mỏi tầu xe
Lên lầu xuống gác, chân lê gối mòn
Nhà, xe đẹp đâu còn, bán hết
Nhà già thuê đỡ mệt lo toan
Tiện nghi, bảo đảm an toàn
Quãng đời còn lại dễ dàng, bình yên
Trí đã suy sợ quên gia phả
Con, em nào nhớ cả giống dòng?
Chết đi mọi sự là xong
Viết ra cho hết, ước mong kịp thời
Sớm mai dậy, phương trời tự vấn?
Qua chung cư kế cận lang thang
Cơm thừa cho đám mèo hoang
Một niềm vui nhỏ nhẹ nhàng thân tâm
Ngày hạnh phúc, cháu thăm, con viếng
Chúng sống riêng nhiều chuyện lo toan
Đến chơi một lúc hỏi han
Làm gì cho hết thời gian vô cùng!
Song mẫu mất tuổi ngoài chín chục
Cùng lúc chung dưỡng lão nhiều năm
Mỗi ngày thu xếp vào thăm
Hai bà có phước con chăm sóc đều
Nhân qua đó thấy nhiều bà lão
Đứng trước sân mong ngóng người thăm
Than ôi bóng dáng biệt tăm
Con trẻ chết trước, già nằm cô đơn
Tuổi già xưa dân gian tôn kính
Chia khôn ngoan, rèn chỉnh hậu sinh
Nơi đây con cháu tỏ tình
Nói năng ríu rít riêng mình nào nghe
Chiều mùa đông tiết se, hồn lạc
Nhớ quê nhà khói bạt hương bay
Tết về con cháu sum vầy
Lòng đau xót tiếc những ngày xa xưa!
Lộc Bắc
Viết theo ý của Andrew Lam (born 1964) là con của tướng Lâm quang Thi Di tản qua Mỹ năm 1975
Xin được góp vui với quí Thi Hữu bài phỏng dịch Quand les ans s'additionnent .
***
Khi tuổi đời chồng chất
*
Vẫn một cung đường
Hàng ngày qua lại
Sao dài quá .... còn thêm con dốc mới
Tôi chả hay đã có tự bao giờ
*
Lại lỡ chuyến xe đò
Họ dường như vội vã
Những bậc thang ... ô hay ... sao cao quá
Đã khác xa với thuở chúng tôi chăng
*
Rồi tiết đông giá băng
Lò sưởi chả đủ ấm
Trên trang báo chữ li ti, lấm tấm
Chắc người ta thay đổi cách làm rồi
*
Những trai gái đương thời
Nét trẻ trung hơn trước
Cỡ tuổi tôi ... chán ... chả còn ai trông được
Nhìn người nào cũng lụ khụ , hom hem
*
Một lần gặp lại em
Người tôi yêu thuở nhỏ
Ôi thật chán ... vẻ xưa không còn nữa
Tôi bẽ bàng .... vì ... em chẳng nhận ra
*
Chả biết sao người ta
Chỉ thầm thì to nhỏ
Đến khoác áo cũng mỗi ngày một khó
Càng chán đời ... bụng cứ mãi thêm to
*
Sáng nhìn gương buồn xo
Phải là mình không nhỉ
Dấu thời gian ... ôi... sao tàn tạ thế
Bước thăng trầm thoáng chốc bốn mươi năm
NguyễnTâmHàn
_________________ Chút niềm vui cho mình, cho người
Gửi: Fri Aug 05, 2016 2:06 am Tiêu đề: Hội Ngộ Liên Khóa DS tại Montréal 2016
Hội Ngộ Liên Khóa DS tại Montréal 2016
Hội Ngộ Liên Khóa DS tại Montréal 2016
Cảm nghĩ vụn nhân kỳ Hội Ngộ Liên Khóa Dược Sĩ tại Montréal -2016
Vừa trở về sau một chuyến đi dài ngày thì được anh chị Nguyễn Đắc Cường, chị Lê Thị Bạch Nga báo cho biết đã ghi tên tôi vào Ban Tổ Chức Hội Ngộ Dược Sĩ tại Montréal-2016. Thoạt đầu tôi chối từ vì từ ngày định cư tại Montréal tôi không làm việc trong lãnh vực Dược, nên quen rất ít các đồng nghiệp, chỉ giao du với một số các bạn cùng lớp ngày xưa mà thôi, nhưng rồi tôi bị các anh chị thuyết phục. Tôi biết anh chị Nguyễn Đắc Cường và chị Lê thị Bạch Nga đã từng tổ chức thành công nhiều sự kiện quan trọng như Đại Hội Y Nha Dược Sĩ toàn thế giới, các buổi sinh hoạt văn nghệ địa phương... thêm nữa còn có chị Bùi Thị Mùi nguyên hội trưởng hội Dược Sĩ Montréal, và công việc sẽ giao cho tôi cũng tương đối nhẹ nhàng, hợp với khả năng là: chụp ảnh và sai vặt, " ai bảo đâu tui làm đó, ai làm khó tui nghỉ chơi! " nên cuối cùng đành phải nhận lời tham gia
Nhưng vào việc thì mới thấy không dễ dàng như mình tưởng; lúc đầu BTC tính là chỉ có các DS tại Montréal tham gia với số khách dự trù là 50 người nên thuê một nhà hàng tương đối ấm cúng, thức ăn ngon, phục vụ tốt với giá rất ư là phải chăng! chỉ có cái là không có hệ thống âm thanh, ban tổ chức phải thuê bên ngoài. Nhưng gần đến ngày mở hội thì số người ghi tên tăng lên quá nhanh, khách không chỉ là người trong thành phố Montréal mà còn có người ở nơi khác đến, sĩ số có lúc lên tới gần 100 người, vượt quá khả năng của nhà hàng. Đang lo lắng thì chủ tiệm, trước vài ngày khai hội, báo thêm một tin động trời là tiệm mới nhận được lệnh của tòa bắt đóng cửa nên không thể tiếp đón khách được. BTC thật lo lắng vì khó kiếm địa điểm mới và làm sao thông báo cho hết thảy mọi người kịp thời. Nhưng rất may mắn các anh chị DS tại Montréal giúp cho việc phổ biến thay đổi địa điểm, và chị Bạch Nga do quen biết nhiều nên kiếm được một nhà hàng khác rộng rãi hơn, thức ăn ngon, phục vụ tốt, có sẵn hệ thống âm thanh và... nơi đậu xe dễ dàng; chỉ có một điều bất tiện là giá cả tăng $25 thay vì $20 một phần... tuy nhiên khi đóng tiền mọi người đều thông cảm, trao tiền với nụ cười... tươi rói! Hì, hì.
Rồi ngày Hội Ngộ 31/07/2016 cũng đến, trùng hợp với buổi Hội Ngộ Dược Sĩ Sydney tại Nam Bán cầu; Thành phần khách tham dự rất đa dạng, ngoài các DS Montréal còn có người đến từ Mỹ: vợ chồng anh Trương Như Thiềm (D70) &Quế Anh (D72), có người từ Toronto lên: anh Cao Văn Hồng chủ tịch Hội DS thế giới, anh chị Võ Thành Tân (D70)... Liên khóa trải dài từ khóa D58 của thầy Nguyễn Cộng Hòa, đến DS Thân Thị Phương Vân khóa D88. Tổng số người tham dự cuối cùng là 77 người.
Buổi Hội Ngộ chủ đích là dịp để các bạn bè cũ có cơ hội gặp nhau hàn huyên sau nhiều năm xa cách nên chương trình ban đầu rất đơn giản: ngoài phần BTC chào mừng quan khách, chụp hình lưu niệm là hết; nhưng sau phần chào đón của anh trưởng ban tổ chức, anh Cao Văn Hồng đóng góp thêm ý kiến về buổi hội ngộ. Chị Bùi thị Mùi nói về những cảm tưởng thật tốt đẹp về các buổi sinh hoạt của nhóm D72 và ước vọng sẽ có nhiều buổi họp mặt như ngày hôm nay, chị trình chiếu các PPS về họp bạn của khóa D72 và các sinh hoạt văn nghệ của thành phố Montréal.
Tiếp đến là phần đãi tiệc với các món ăn đặc sản miền Nam, sau buổi tiệc Chị Võ Thành Tân đọc một bài thơ ngẫu hứng thật tuyệt lấy ý từ những lời đối thoại thân tình của các vị trên dưới 70, 80 xưng hô mày/ tao, mụ/tau, bà /tui... ; để đáp lời Lộc Bắc đọc một bài thơ cải biên (cho phù hợp hoàn cảnh) từ bài thơ của cố DS Trần Văn Hích đọc trong dịp họp bạn khóa D70 tại Montréal ngày 24/09/2002; bài thơ tuy sáng tác đã lâu nhưng vẫn còn rất đúng với buổi hội ngộ ngày hôm nay. Rồi chị Nguyễn Dương Anh cùng nhóm đồng ca mời các đồng nghiệp hát chung một bài hát để ca tụng những ngày nắng ấm hiếm hoi của vùng Bắc bán cầu, bài Hè Về của nhạc sĩ Hùng Lân, dưới sự điều khiển của anh Tạ Đức Thắng, bài được bis đến 3 lần... ; trong lúc mọi người say sưa hát anh Thiềm hỏi nhỏ các bạn trai: « các anh còn nhớ lời 2 của bài hát này khi chúng minh còn nhỏ không? ». Anh hát nhỏ: « Trời hồng hồng, sáng trong trong mặc quần...! ». Tiếp đến là phần chụp ảnh lưu niệm theo từng lớp, hay từng nhóm lớp cũng do anh Thắng điều hành.
Cuối cùng đến giờ chia tay chị Bạch Nga thay mặt BTC cám ơn các anh chị và gia đình đã đến tham dự đông đảo. Chúc mọi người sức khỏe dồi dào để sẵn lòng tham dự các buổi họp mặt sắp tới!
Buổi họp kết thúc vào lúc 14:30
HỘI NGỘ DƯỢC LIÊN KHÓA
Hôm nay hội ngộ lần đầu
Họp Liên Khóa Dược nhịp cầu Lệ An (Montréal)
Phải dời địa điểm trễ tràng
Phương Thảo ấm cúng mọi đàng cận lân (parking, bus, métro...)
Hôm nay giải tỏa bâng khuâng
Họp nhau đâu dễ, tình thân đến gần
Chúng tôi xin lãnh nhiệm phần
Nối đường liên lạc bạn gần, bạn xa
Nay mình tuổi đã xế tà
Nụ xuân nở toét, tuổi già kề bên
Vậy mà còn phải lênh đênh
Mấy ai dám nghỉ mình ên đâu nào!
Xứ này đâu dễ làm giàu
Thuế ăn hết sạch, tiền “đào” khó thay
Nếu ai gặp được dịp may
Nhà thuốc đông khách... phây phây cánh diều!
Tuổi vàng cái tuổi tiêu diêu
Vẫn còn ham thích được... nhiều cái “toa”!
Lâu lâu chấp nhận sa đà
Nghỉ chơi “đấu láo”, hát ca bạn bầu
Nếu mà cứ mãi làm giầu
Sức tàn lực kiệt, gục đầu ô hô!
Còn đâu cái tuổi lửng lơ...
Lo mà thu dọn đường vô... nhà già!
DS Trần Văn Hích
Cải biên Lộc Bắc
Gặp Nhau
(Bài xướng)
Tan tác chia lìa khắp bốn phương
Mày tao, ôn mệ thật thân thương
Anh kia bỏ gậy chân đi kiểu
Chị nọ tóc "vờ" mắt khói hương
Con gái nhà tôi chồng sắp cưới
Cháu trai bên nó vợ thê lương
Chao ơi kỷ niệm thi nhau tám
Như thuở sinh viên mới đến trường!
Lộc Bắc
Aug2016
HỘI NGỘ TRƯỜNG XƯA
(Bài Họa)
Quốc nạn chia lìa lạc tứ phương
Giờ đây gặp lại những người thương
Ngày nao trường cũ quay trở lại
Lãng đãng lớp xưa khói mắt vương
Mụ đó bây chừ năm cháu nội
Ôn kia tóc trắng vẻ hiền lương
Trong lòng phơi phới thời son trẻ
Kỷ niệm an vui dưới mái trường
BẠCH NGA
Hội Ngộ
(Bài họa)
Bạn bè tan tác khắp muôn phương
Hội ngộ ngậm ngùi bao mến thương.
Tay bắt mặt mừng vui đất khách,
Hàn huyên tâm sự nhớ quê hương.
Vu quy nhà gái ưng tơ thắm,
Tiệc cưới bên trai chọn áo lương (*)
Kỷ niệm râm ran như pháo nổ
Nhớ thời còn trẻ học chung trường.
*) áo the bằng lụa mỏng
Tịnh Phan
04/08/2016
Họp Mặt
(Bài Họa)
Bao năm cô lẻ sống tha phương
Gặp lại bạn xưa vẫn nhớ thương
Lúc trẻ miệt mài mơ viễn xứ
Về già vất vưởng sống ly hương
Lưng còng bà nọ trông còn trẻ
Tóc trắng ông này vẻ thiện lương
Kỷ niệm bao năm giờ nhớ lại
Mừng vui ôm chặt bạn cùng trường
Bá Nha
03/08/2016
VUI SUM HỌP
(Bài Họa)
Ra trường bươn bả khắp mười phương,
Nghĩa bạn tình thầy mãi nhớ thương,
Dù tuổi chất chồng lòng chẳng đổi,
Dù thân mòn mõi vẫn còn hương,
Gặp nhau rôm rả trăm ngàn chuyện,
Từ chuyện cháu con đến lậu lương,
Xa cách bao năm còn được gặp,
Qúy thay tình nghĩa bạn chung trường
LNĐ 08-04-2016
(Khâm Bùi)
** Thường ở xứ này bạn bè gặp nhau kỵ nói đến chuyện lương lậu,
nhưng vần "lương" anh Lộc Bắc ra qủa thật hiếm và khó qúa nên đành fải hư cấu thôi hihihi.
NGẬM NGÙI
Hơn bốn mươi năm trời cách xa
Xiết bao cảm động khi gặp lại
Bạn bè trong một chuyến đi xa
Mừng tủi nhìn nhau, lòng bỗng xót
Thấy bạn cùng ta đều đã già
Tóc xanh giờ điểm màu sương khói
Đuôi mắt nhăn nheo dấu chân gà
Bao nhiêu kỷ niệm thời cắp sách
Cùng nhau gợi lại, nhớ thiết tha
Thầm tiếc thời gian sao quá ngắn
Gặp đây rồi lại phải chia xa
Đường đời ai biết chia mấy ngả
Bao giờ bạn lại họp cùng ta?
Phương Lan
GẶP LẠI NHAU
Một thời để mơ và một thời để sống ,
Một thời chiến chinh và một thời lận đận ,
Ta gặp nhau trong đau thương , biết nhau trong cuộc sống ,
Gửi: Sun Sep 25, 2016 9:53 am Tiêu đề: Nhân sinh thất thập cổ lai hy
Nhân sinh thất thập cổ lai hy
Đỗ Phủ
曲江其二
朝回日日典春衣,
每日江頭盡醉歸。
酒債尋常行處有,
人生七十古來稀。
穿花蛺蝶深深見,
點水蜻蜓款款飛。
傳語風光共流轉,
暫時相賞莫相違
Khúc giang kỳ II
Triều hồi nhật nhật điển xuân y,
Mỗi nhật giang đầu tận tuý quy.
Tửu trái tầm thường hành xứ hữu,
Nhân sinh thất thập cổ lai hy.
Xuyên hoa giáp điệp thâm thâm hiện,
Ðiểm thuỷ thanh đình khoản khoản phi.
Truyền ngữ phong quang cộng lưu chuyển,
Tạm thời tương thưởng mạc tương vy.
Đỗ Phủ
Dịch nghĩa:
Ngày ngày khi tan triều, áo đẹp đem đi cầm ngay,
Ngày nào cũng ở đầu sông uống thật say mới về.
Nợ tiền uống rượu vốn chuyện thường nơi nào cũng có,
Xưa nay đời người sống tới bảy chục là hiếm hoi.
Bươm bướm luồn hoa thấp thoáng hiện ra,
Chuồn chuồn giỡn nước chập chờn bay.
Nhắc người rằng phong cảnh thường hay thay đổi,
Hãy cùng nhau hưởng đi, chớ nên bỏ qua.
Trang Thi Vien
Khỏi bệ vua ra cố áo hoài
Bến sông say khướt, tối lần mai
Nợ tiền mua rượu đâu không thế?
Sống bảy mươi năm đã mấy người?
Bươm bướm luồn hoa phơ phất lượn
Chuồn chuồn rỡn nước lửng lơ chơi
Nhắn cho quang cảnh thường thay đổi
Tạm chút chơi xuân kẻo nữa hoài.
Tản Đà
Mỗi buổi chầu về thế áo xuân,
Đầu sông ngất ngưởng uống say lăn!
Sống đời bảy chục xưa nay hiếm!
Nợ rượu đầy nơi khất khứa dần!
Cánh buồm luồn hoa nhìn thấp thoáng
Đuôi chuồn điểm nước gợn lăn tăn.
Phong quang nhắn bảo cùng trôi chuyển,
Tạm chút làm vui, chớ lữa lần!
Nhượng Tống
Bãi triều, nao nức đón vui xuân
Bí tỉ đầu sông đến cuối ngàn
Quán rượu lân la, đâu kể xiết
Bảy mươi tuổi thọ, mấy người hơn
Vờn hoa bướm lượn, lung linh sắc
Giỡn nước chuồn bay, cánh chập chờn
Cảnh đẹp, đôi lời ta nhắn nhủ
Cứ vui cho tận, kẻo xuân tàn.
Hải Đà
Áo chầu tan buổi cởi cầm tay,
Hằng bữa đầu sông về khướt say.
Nợ rượu tầm thường đâu chẳng có,
Người đời bảy chục mấy xưa nay.
Luồn hoa bươm bướm chen chen lượn,
Điểm nước chuồn chuồn thoáng thoáng bay.
Quang cảnh, nhắn cho thường biến đổi,
Tạm vui xuân với, kẻo e hoài.
Khương Hữu Dụng
Tan chầu, nao nức đón xuân
Đầu sông say khướt, chiều tàn mới thôi
Rượu nầy vay nợ đủ nơi
Bảy mươi sống thọ, mấy người gặp may
Đùa hoa, lũ bướm vờn bay
Chuồn chuồn chấm nước, cánh dài chao nghiêng
Cảnh trời thay đổi thường xuyên
Dại chi không hưởng mà quên muộn phiền.
Hải Đà
Khúc Giang II
Tan chầu áo gấm cố-cầm ngay
Đầu bến ngày ngày uống rõ say
Nợ rượu lẽ thường đâu chẳng có
Sống qua bẩy chục hiếm xưa nay
Luồn hoa bươm bướm tung tăng lượn
Điểm nước chuồn chuồn thấp thoáng bay
Quang cảnh, nhắc rằng, luôn biến đổi
Tạm thời cùng hưởng, chớ thày lay.! !
Lộc Bắc
Sept2016
Khúc Giang II
Bãi triều cầm áo phải đi ngay
Mỗi bữa đầu sông say khướt say
Uống rượu nợ tiền đâu cũng có
Sống đời bẩy chục hiếm hoi nay
Luồn hoa bươm bướm lung linh lượn
Giỡn nước chuồn chuồn nhẹ cánh bay
Mặc kệ thường xuyên phong cảnh đổi
Cứ ngồi thưởng thức mặc ai lay!!
Bá Nha
23/09/2016
Khúc Giang 2
Tan chầu cầm cố áo xuân,
Khi về say khướt bao lần bên sông.
Nợ nần chẳng mấy ai không,
Đời người thất thập lạ lùng xưa nay.
Xuyên hoa cánh bướm tung bay,
Chuồn chuồn thấp thoáng đó đây mặt hồ.
Nhắn rằng cảnh đẹp như mơ,
Thời quang ngắn ngủi hững hờ uổng thay.
HHD
Khúc Giang II
(Lục bát)
Tan chầu áo gấm cố-cầm
Đầu sông say khướt âm thầm gió sương
Rượu ghi chuyện đó lẽ thường
Sống qua bẩy chục đoạn đường trần ai
Luồn hoa bươm bướm vờn bay
Chuồn chuồn điểm thủy sóng lay lượn lờ
Phong quang thay đổi từng giờ
Bồ đào nâng chén, tửu đồ chớ quên!
Lộc Bắc
Sept2016
Được sửa bởi MAI THO ngày Sun Oct 09, 2016 7:21 pm; sửa lần 1.
Nhất phiến hoa phi giảm khước xuân,
Phong phiêu vạn điểm chính sầu nhân.
Thả khan dục tận hoa kinh nhãn,
Mạc yếm thương đa tửu nhập thần.
Giang thượng tiểu đường sào phí thuý,
Uyển biên cao trủng ngoạ kỳ lân.
Tế suy vật lý tu hành lạc,
Hà dụng phù danh bạn thử thân.
Đỗ Phủ
Dịch nghĩa
Một mảnh hoa bay thấy xuân đã giảm bớt đi
Gió bay muôn lối thật làm người ta u sầu
Cứ thử xem hoa sắp tàn vẫn trông thấy trước mắt
Đừng chán rượu làm hại thân, môi cứ nhấp
Trên sông, nhà nhỏ có con chim phỉ thuý làm tổ
Bên vườn, gò mả cao có con kỳ lân đang ngủ
Suy luận kỹ sự việc thì nên chơi thoả thích
Cần gì đến phù danh vấn víu đến thân mình
Khúc giang kỳ I
Trông xuân buồn thấy vẻ xuân gầy
Muôn cánh hồng theo trận gió bay!
Qua mắt, hoa nhìn đi kẻo hết!
Mềm môi, rượu uống ngại gì say!
Mồ cao bên uyển, lân nằm khểnh!
Nhà nhỏ trên sông, trả họp bầy!
Ngẫm kỹ lẽ đời chơi hóa phải,
Cần chi tiếng hão bận thân này!
Nhượng Tống
Khúc giang kỳ I
Một chiếc hoa bay xuân kém đi,
Gió tung muôn cánh não người ghê.
Hẵng nhìn thoả mắt hoa chưa rụng,
Chớ nệ mềm môi rượu chén lỳ.
Trên bến, nhà con xây tổ trả,
Bên vườn, mộ lớn quẹp mình nghê.
Gẫm xem lẽ vật chơi cho hả,
Tiếng hão thân ta bận nỗi gì.
KHƯƠNG HỮU DỤNG
KHÚC GIANG KỲ I
Xuân phai chút ít một hoa bay
Vạn điểm gió lên- thảm thiết thay!
Xem thử muôn hoa tàn trước mắt
Chẳng e tác hại rượu đưa cay
Trên sông nhà nhỏ chim làm tổ
Vườn tược mả cao lân ngủ say
Tính kỹ việc đời - chơi thỏa thích
Tham chi danh hão bận thân này!?
Lộc Bắc
Oct2016
Khúc giang kỳ I
Một cánh hoa tàn xuân kém tươi
Lòng buồn vời vợi, gió chơi vơi
Hoa xuân thấp thoáng, tình vương mắt
Hồn ngỡ bâng khuâng, rượu thấm người
Chim thuý ven sông, xây tổ ấm
Tượng lân bên mộ, đứng trông trời
Vui chơi là thú, trên muôn sự
Há để phù danh gậm nhấm đời.
HẢI ĐÀ
Khúc Giang Kỳ I
Một mảnh hoa bay thấy nhạt xuân
Gió luồn muôn lối dạ bần thần
Hoa tàn ánh mắt sầu tơi tả
Rượu chán mềm môi chẳng ngại ngần
Nhà nhỏ trên sông chim Thúy tổ
Bên vườn gò mả ngủ kỳ lân
Thỏa thích vui chơi đà nghĩ kỹ
Phù danh mặc bỏ vướng chi than
Bá Nha
04/10/2016
Khúc Giang kỳ I
Lục bát
Xuân phai nhiều ít, hoa bay
Gió lên vạn điểm thương thay điêu tàn
Muôn hoa trước mắt tan hoang
Sợ chi tác hại rượu vàng uống chơi
Ven sông làm tổ chim trời
Tượng lân nằm ngủ chơi vơi bên mồ
Nghĩ sâu: thỏa thích rượu cờ
Tham chi danh hão vật vờ tấm thân!!
Lộc Bắc
Oct2016
Khúc giang kỳ I
Ngắm cánh đào bay xuân đã vơI
Buồn sâu lắng đọng dạ bồi hồi
Trên cành còn lắm hoa trong nắng
Hồ tửu sao quên lúc nhấp môi
Dưới bến túp lều con ấm cúng
Trên vườn gò mộ lũ lân ngồi
Trăm năm nghỉ lại như bào ảnh
Danh vọng làm chi chỉ khổ đời!
Gửi: Sun May 14, 2017 12:31 am Tiêu đề: Ngày Hiền Mẫu 2017
LÒNG MẸ - Y Vân - Tiếng sáo Nguyễn Đình Nghĩa - PPS Mai Hữu Thọ
Lòng Mẹ - Y Vân - Thanh Thúy - PPS Hùng Hà
Thưa các anh chị,
Nhân ngày cuối tuần và ngày Hiền Mẫu mời các anh chị đọc một bài thơ dịch phóng tác của LB.
Chúc lành.
LB
My Mother
For as long as I can remember
she has been by my side
to give me support
to give me confidence
to give me help
For as long as I can remember
she has always been the person
I looked up to
so strong
so sensitive
so pretty...
For as long as I can remember
and still today
she is everything a mother should be
For as long as I can remember
she has always provided stability
within our family
full of laughter
full of tears
full of love
So much of what I have become
is because of you
and I want you to know
that I appreciate you, thank you
and love you
more than words can express
Susan Polis Schutz
MẸ TÔI
Đã lâu rồi mà tôi vẫn nhớ
Mẹ luôn luôn gần ở bên con
Để nâng, để đỡ qua cơn
Để con tin tưởng vững hơn nơi mình
Đã lâu rồi thật tình vẫn nhớ
Kính mẹ như ngưỡng mộ ánh dương
Biết bao mạnh mẽ phi thường
Biết bao cảm súc yêu thương vô cùng
Đã lâu rồi nhớ nhung chẳng mất
Vẫn như in đến tận bây giờ
Mẹ là trọn vẹn bài thơ
Dạy cho con biết mộng mơ rộn ràng!!
Đã lâu rồi miên man vẫn nhớ
Mẹ luôn luôn củng cố gia đình
Tràn đầy những nụ cười xinh
Điểm thêm nước mắt đẫm tình yêu thương!
Cũng nhờ Mẹ trên đường khôn lớn
Làm những điều con muốn Mẹ hay :
Nhớ ơn, yêu quý tràn đầy
Hơn là chỉ nói gió bay quên lời!!
Thời gian được tính theo giờ GMT - 4 giờ Chuyển đến trang 1, 2, 3Trang kế
Trang 1 trong tổng số 3 trang
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn