Đông phong bỗng ấm tiếng cười Nghiêng nghiêng, lả tả, mưa rơi sụt sùi. Dường như mây xám tan trời Âm ba gờn gợn nói cuời giai nhân. Trông chừng ảm đạm lang thang Thư phòng tươi tăn, nắng vàng lung linh. Ngọt ngào, thỏ thê êm đềm Tiêt đông bỗng ấm giọng em dịu dàng. Ta nghe thơm phứt tiếng nàng Xa xôi ngàn dặm bỗng gần Tri Âm. Nhớ quê và nhớ bạn vàng Bờ đê còn ấm dấu chân trang đài? Đông phong bỗng ấm tiềng cưởi Không gian lạnh lẽo bỗng trôi ngút ngàn.
NGUYÊN HÒA