Em Tôi
Từ khi ra đời tôi đã không có mẹ, lớn lên trong tình thương yêu duy nhất của người cha. Mùa thu năm ấy, năm mười bốn, tôi còn nhỏ lắm, lếch thếch theo cha trên con tầu xuôi nam tìm cuộc sống khá hơn, ngôi xóm đạo thuộc làng Tăng Nhơn Phú, Thủ Đức, nơi đầu đời cha con tôi định cư cuộc sống lênh đênh ở miền nam. Cha tôi, nói cho oai, là một bác sĩ nơi xóm nhỏ, thực tế chỉ là một y tá vườn chuyên chích dạo theo toa, kiêm luôn cả việc chích lợn. Cuộc đời tôi, nếu không có gì thay đổi, có lẽ lớn lên cũng theo nghề cha, nơi xóm đạo quê nghèo, nếu không có những thay đổi ập đến.
Một buổi sáng thức giấc, cha tôi bước về nhà sau vài ngày vắng bóng, sau lưng ông một người đàn bà quê mùa, đầu chít khăn mỏ quạ, còn nặng dấu đất phèn chua, và 1 cô bé nhỏ còi cọt thiếu ăn, mái tóc hoe đỏ sợi còn, sợi gẫy. Cha nhìn tôi khẽ nói:
-Đây là dì Nhiễu và em Lan, chúng ta từ này là người một nhà, con phải kính trọng dì và thương yêu em con nhé!
Hụt hẫng, vâng! tôi vô cùng hụt hẫng, vì từ trước tới giờ tôi sống với tình thương bát ngát của cha, "gà trống nuôi con", giờ phải chia làm ba. Tôi cúi đầu không nói gì, mặt sa sầm bỏ ra ngoài, và từ đó tôi sống im lìm, không thân thiện với gia đình mới .
"Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng " cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, như một dấu ấn không phai.
Tôi hoc trường làng, ba gian vách ngăn, dạy chung một lớp, từ lớp vỡ lòng đến lớp nhất với một cô giáo làng, cô Hường, từ ngày ấy, cứ mỗi lần đi học, là con bé Lan cũng ôm cặp theo tôi, ngay những buổi đầu đi học, tôi trợn mắt nhìn nó
-Mày không được đi gần tao? con bé sợ hãi, gật đầu lẳng lặng theo tôi tới trường và lúc nào cũng giữ một quãng cách xa, có những ngày lấm tấm mưa, đường lầy lội, nhìn con bé té lên té xuống tôi cũng mủi lòng, đến đỡ nó dậy, để nghe tiếng nói lí nhí "cám ơn anh", tôi sẳng giọng "ai thèm mày cám ơn"
Một hôm nửa khuya, giật mình tỉnh giấc tôi nghe tiếng thầm thì, nho nhỏ của cha và dì Nhiễu
-Thằng Hùng có vẻ không trọng em và con Lan, để ngày mai anh cho nó một trận
-Đừng anh, con còn nhỏ, chưa hiểu việc đời, sau này con nó sẽ hiểu em, anh ạ!
Tôi chìm vào giấc ngủ với lòng tự nhủ " còn lâu, dì đừng mong tôi đổi ý"
Trong những ngày đi học tôi bị bạn bè trêu chọc
-Thằng Hùng có con bồ nhà quê tụi mày à?
-Tụi mày đừng nói bậy, nó là em tao mà
-Lêu lêu, em mày hồi nào, sao tụi tao không biết?
Tôi bực lắm, từ đó chẳng bao giờ ngó mặt và cho con Lan được phép lại gần tôi nữa .
Tôi có chút giòng máu cờ bạc, cùng bạn bè đánh đáo ăn tiền, hơn thua những đồng tiền ít ỏi ăn sáng của dì Nhiễu dấm dúi cho mỗi buổi đi học, hôm đó tôi thua sạch, buồn quá, muốn gỡ mà không biết tính sao? tôi chợt nhớ con Lan thường để dành tiền dấu ở bìa sách, mà chỉ mình tôi biết, vì nó tin tôi, không dấu giếm khi cất tiền, giờ ra chơi, tôi lén mở cặp nó lấy hết tiền, dự định gỡ xong sẽ trả lại sau. Nhưng vận đen, tôi thua hết sạch, lòng cay buồn, chờ khi về, nó mách cha tôi, để tôi lãnh trận đòn đau, nhưng tôi ngạc nhiên vô cùng, vì những ngày sau đó, chẳng có gì xẩy đến
Một hôm, tôi nghe đám bạn nói
-Sao con em mày quê quá, đi học lúc nào cũng đội cái nón rộng te tua, trông như mấy bà già làm ruộng .
Trên đường về, tôi nạt nó
-Sao mày không nói, dì mua cho mày cái mũ, mà cứ đội nón như mấy con mẹ nhà quê vậy ?
-Mẹ nghèo lắm anh ạ ! Em để dành tiền mua mũ, mà chẳng may em làm mất rồi !
Lòng tôi chùng xuông, thì ra con Lan cũng muốn có cái mũ đẹp, nó để dành, nhưng tôi lại ăn cắp tiền của nó, nó biết và cũng chẳng trách tôi, nhưng lòng tự ái một lần nữa chiến thắng, tôi khinh khỉnh nhìn nó bỏ đi trước cặp mắt u buồn nhìn theo.
Hôm âý, một ngày mưa gió đang ngồi trong lớp, cô Hương bảo tôi và Lan về nhà gấp, tới nhà, thật bàng hoàng, cha tôi bị tai nạn xe, trên đường đi lấy thuốc ở Saigòn, cha đã qua đời, trong tiếng kêu than của dì Nhiễu và tiếng khóc nức nở của con Lan.
Chôn cất cha tôi xong, nội tôi mới hay, tìm đến định đưa tôi về, nhưng tôi nghe dì Nhiễu nói
-Thưa mẹ, con đã hứa với chồng con lúc còn sống, sẽ lo cho cháu nên người, hơn nừa mẹ cũng già rồi, hãy để con lo cho cháu, nội không nói gì, chỉ thở dài bỏ đi
Kể từ ngày đó, dì Nhiễu làm bánh dầy, bánh giò, đầu đội thúng bánh đi khắp xóm "ai bánh chưng, bánh dầy chả lụa không ?", để kiếm tiền nuôi tôi và con Lan đi học, tiếng ngân nghe thê lương, vang vọng trong xóm đạo kinh cầu .
Qua lớp nhất trường làng, dì đưa tôi lên Saigòn ở trọ, Bàn Cờ. Để tôi thi vào đệ thất trường công Võ Trường Toản, dì nói "con ráng học giỏi lo cho em Lan con nhé". Tôi im lặng chẳng trả lời.. Năm đó tôi đậu vào trường công, khi dì và Lan lên thăm nghe tin tôi đã đậu, nét mặt dì và con Lan còn mừng, hơn cả tôi thi đậu nữa. Tôi bâng khuâng tự hỏi tôi đã nghĩ sai về dì hay chăng?
Rồi thời gian trôi, cứ lâu lâu, dì hoặc con Lan ghé lại nơi quán trọ, trả tiền nhà và dúi vào tay tôi tiền ăn học qua ngày, tôi lớn lên dần với thúng bánh của dì Nhiễu nơi xóm đạo vùng quê, và giờ đây tôi không còn ghét dì nữa, trong tôi cảm thấy nghẹn ngào, nhưng rụt rè mắc cỡ, tôi vẫn không thể chấp nhận dì như người mẹ thật của cuộc đời.
Sau khi đậu tú tài hai, tôi thi vào APM, dự bị y khoa, ngày có kết quả tôi về lại xóm nhỏ, báo tin dì và em Lan rõ, dì với nét mặt mệt mỏi, nhưng nụ cười nở như hoa, dì nói
-Dì mừng lắm, ráng học giỏi, chăm sóc em Lan hộ dì nghe con
Tôi trở lại Saigòn, nhập hoc Y Khoa, vẫn ở nơi căn gác trọ cũ, nơi mà dì đã thuê cho tôi ở đã hơn bẩy năm trời . Hôm ấy, mới chỉ vài tháng sau khi về thăm dì, vừa đi học về, trời đã xế chiều, tôi gặp con Lan đang đợi, với nét mặt ngập ngừng. Tôi hỏi
-Ủa sao em lên anh trễ thế, có việc gì vậy em?
-Dạ em mang tiền của mẹ lên để anh lo học, chứ không có gì cả?
-Thôi ! tối rồi em không về kịp đâu? ở lại với anh tối nay, mai hãy về .
-Dạ! em trả lời, đôi môi ngập ngừng vương rõ nét lo âu? tôi bỗng chợt nhận ra, em tôi đẹp quá, cái đẹp dịu dàng, mà đã lâu nay tôi không để ý, cái nét nhà quê khi xưa đã không còn dấu vết nơi em .
Đêm ấy, phòng trọ quá hẹp, chỉ có 1 giường, em nằm ngủ say vì mệt, nằm bên cạnh, nhìn em, giờ tuổi 15 trổ mã, nét phèn chua không còn nữa, làn da trắng mịn, mũi thẳng trên khuôn mặt thanh tú, tôi cảm thấy say lòng, rạo rực giữa đêm khuya, dù gì tôi cũng chỉ là người con trai mới qua tuổi mười tám. Thở dài, tôi nhẹ đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài hiên, lặng lẽ châm điếu thuốc, đợi đêm tàn .
Sáng sớm Lan trở về với mẹ, còn tôi trở lại ghế hoc trò, miệt mài với sách vở nhà trường. Bổng tuần kế tiếp, tôi nhận tin về nhà gấp, vội trở lại nơi xưa, bước vào nhà tôi hốt hoảng, vì dì Nhiễu bệnh nặng, đang nằm hấp hối, dì u buồn nhìn tôi ;
-Dì bịnh nặng mấy tuần rồi, không qua khỏi, dì giao em Lan cho con chăm sóc "ráng học giỏi chăm sóc em con nhé"
Tôi òa khóc, ôm lấy dì
-Không, không! mẹ không chết đâu? mẹ ở lại với tụi con .
-Dì Nhiễu gượng cười, trên môi nở nụ cười vui, khi đầu tiên trong đời tôi gọi dì là mẹ .
-Dì vui lắm, khi con gọi dì là mẹ, bây giờ dì đi gặp ba con, dì lúc nào cũng thương con, dù con không do dì sinh ra .
-Vâng vâng, con sẽ lo cho em Lan, mẹ yên tâm .
Dì hắt những hơi thở cuối cùng trên tay tôi, bên tiếng khóc nức nở. đau thương của Lan, tôi nửa tỉnh nửa mê, như mất đi phần nào cuộc sống
Sau đám tang dì, tôi nhẹ nhàng hỏi em Lan
-Mẹ bị ung thư đã lâu sao em không cho anh biết?
-Mẹ muốn anh yên tâm học hành, đã dặn em kỹ, hôm lên gặp anh, em muốn nói, nhưng sợ anh sao lãng việc học, sợ mẹ buồn !
Tôi thở dài:
-Đến nước này rồi thì còn làm gì đươc nữa? anh cũng sẽ bỏ học để lo cuộc sống cho hai anh em mình .
Lan cúi đầu, một lúc sau, em ngẩng đầu lên, nhìn tôi với đôi mắt đẹp mở lớn, với một sự cương quyết
-Không? anh phải học hành đến nơi, đến chốn như mẹ dặn, em đã bỏ học mấy tháng rồi, học bán bánh từ mẹ, để lo cho mẹ, lo tiền trọ cho anh, bây giờ anh không được phép nghỉ học. Trên mí mắt tôi hai hàng nước mắt chảy dài, ôm em vào lòng tôi khẽ gọi "Lan! anh nợ em và mẹ suốt cả cuộc đời"
Sáng hôm sau, tôi về lại Saigòn với con đường đã vạch sẵn, để bước đi sau 1 đêm suy ngẫm, chân bước, mà vẳng đâu đây tiếng rao hàng" ai bánh dầy, bánh giò chả lụa không? " văng vẳng trong không, giữa buổi sáng sương mù còn đọng
Tôi học miệt mài, thi đậu ngay kỳ đầu, và nộp đơn thi vào quân y, một tháng sau tôi đậu thủ khoa kỳ thi tuyển sinh viên sĩ quan quân y, sau đó thụ huấn 1 tháng huấn nhục tại trường quân Y, đường nguyễn văn Thoại, Saigòn. Kỳ lãnh lương đầu với bộ quân phục mới tinh, gù vai đỏ mầu huyết dụ, tôi trở về xóm đạo tìm Lan
Gặp em vừa đi bán bánh về, tôi nói
-Anh vẫn tiếp tục học lên, và anh cũng đã vào quân y, từ nay đã có tiền, anh sẽ dậy học thêm, em phải theo anh lên Saigòn đi học trở lại, từ nay anh sẽ lo cho em trọn cuộc đời theo lời trối trăn của mẹ
Nơi cặp mắt em, long lanh giọt lệ, em mỉm cười trong sung sướng !
-Ôi! cái đầu trọc của anh .
Viết xong ngày 5/4/2014
Thân
Bá Nha