Gửi: Sun Oct 06, 2013 3:33 pm Tiêu đề: TIỆC NHẬU CUỐI TUẦN
TIỆC NHẬU CUỐI TUẦN
Văn Bổn bầy tiệc rượu vui,
Ngao, sò, ốc, hến, dê thui linh ̣đình,
Rượu ngon Rờ Mi Mặc tình,
Nhưng bác Chấn Đức phê bình chửa hay,
Cho rằng rượu lạ mới say,
Rờ Mi làm mãi cả ngày chả phê,
Rượu mạnh mới tạo đê mê,
Rượu gì thì rượu, nhớ về đừng quên.
(Tử Kỳ)
Có rượu hải mã sức bền
Uống vào vài xị chưa quên đường về.
Lại thêm nhiều món tái dê,
Dế mèn, nhện nhện tái tê thân già.
Gặp nhau cứ uống thả ga
Văn Bổn, Chấn Đức, Bá Nha, Tử Kỳ
Về đây cùng nhậu vài ly
Cho đời thêm thắm, xá chi đường dài.
Cùng vui, cùng sướng, cùng say
Cùng nhau ôn lại những ngày xa xưa.
Bao nhiêu mới gọi là vừa
Thâm tình bạn hữu vẫn chưa phai nhòa.
Tịnh Phan
TIỆC NHẬU CUỐI TUẦN
Mồi ngon chọn để đưa cay
Hải sản Văn Bổn nhau thay cốc xoài
Remy lai rai uống hoài
Công Yến ghé lại đem vài món hay
Bò cạp, dế nhủi dầu quay
Chấn Đức góp ý rượu say thêm vào
Đông trùng thuốc bắc ngâm sao
Ông nhậu xỉn xỉn thì thào bà khen
Tử kỳ nên thử một phen
Nhức moi đi hết, sướng rên cột nhà
Chuyên gia chế biến Bá Nha
Thịt dê bảy món bà nhà không chê.
Bạn nhậu VĂN BỔN
TẠ TỪ
Bá Nha giờ chẳng còn gân
Ba mươi năm chẵn không lần rượu bia
Bây giờ mà uống lia chia
Ngoài sân nằm ngủ canh khuya không giường
Chất cay đôi lúc vấn vương
Nhưng mà bầm dập ai thương thân già
Rờ mi rượu mạnh rượu ta
Sao bằng được ngủ trong nhà bạn ơi!
Thịt dê lấy chút ăn chơi
Nhưng còn sủi bọt bia hơi xin hàng.
Bá Nha
Vậy là Bá Nha chạy làng
Về ngủ với vợ hai hàng lệ rơi.
Rờ mi, rượu đế, bia hơi
Chỉ ngữi cho biết chả xơi giọt nào.
Cuộc đời rõ chán làm sao!
Còn đâu chiến hữu cùng nhau vui vầy.
Văn Bổn, Chấn Đức buồn lây
Tử Kỳ, Công Yến từ nay chán chường.
Rượu ngon không có bạn thương
Không say, không xỉn, chay trường từ đây!
Tịnh Phan
CHẠY LÀNG
Bá Nha không phải chạy làng,
Chỉ sợ bà xã bắt chàng ngủ hiên,
Chắp tay từ tạ bạn hiền,
Xin được không uống, không phiền vợ yêu,
Dẫu sao chàng biết ít điều,
Rờ Em không chịu, chịu nhiều thịt dê,
Rượu Rờ, dê tái đều phê,
Cốt sao cho được vợ mê là làm,
Vui bè kết bạn là ham,
Rượu Rờ, bia bọt chẳng tham thứ nào.
Gửi: Sun Oct 27, 2013 11:31 pm Tiêu đề: "Đời trai... Lầm Lỡ! " Hay Là "Hai Sắc Hoa Tigon 2... "
"Đời trai... Lầm Lỡ! " Hay Là "Hai Sắc Hoa Tigon 2... "
(Sưu tầm)
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Tới tháng lãnh lương mới hết hồn!
Bạn rủ đi chơi, nào có dám
Tôi chờ người tới để…giao lương. . . .
***
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Xấp tiền lương mỏng, hỏi lung tung:
Rằng lương sao có nhiêu đây thế?
Chắc là “diếm” bớt, phải hay không?
***
Người ấy thường hay móc bóp tôi
Khảo tiền mỗi lúc bóp tôi vơi!
Bảo rằng tôi móc còn hơn để…
“ghệ” móc tiền ông, mới khổ đời.
***
Thuở ấy nào tôi đã biết gì:
Trẻ người, non dạ quá ngu si
Bao nhiêu tiền bạc, tôi “dâng” hết…
Chẳng giữ cho mình được…tí ti!
***
Đâu biết tiền đưa bả tháng này
Là tiền dành dụm bấy lâu nay
Bao nhiêu tiền mặt, “người” chơi hết
Lấy gì vui với bạn bè đây?
***
Từ đấy thu, rồi thu, lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
“Người kia” đã biết tôi sạch túi!
“người ấy” cho nên vẫn hững hờ!
***
Tôi vẫn đi…bên cạnh một người…
Dữ như sư tử của lòng tôi!
Và từng thu chết, từng thu chết
Vẫn sợ “vợ” hơn cả…sợ trời!
***
Buồn quá, hôm nay xem lại túi
Chỉ còn tiền lẻ để…ăn xôi!
Bao nhiêu tiền chẵn, người gom hết
Chỉ tặng cho tôi…một nụ cười!
***
Tôi nhớ lời người rất xa xôi
Bảo rằng anh giống con.. . heo đất
Đến nay, tôi hiểu thì tôi đã…
Làm lỡ đời trai, muộn mất rồi! : lol
Em hỏi thật anh giữa em và rượu?
Thì anh ơi, anh sẽ chọn bên nào?
Câu hỏi buồn nghe đơn giản làm sao!
Trong một phút anh đi vào bối rối.
Nếu chọn em nghĩa là anh nói dối!
Còn rượu ư? …Anh thấy thật sai lời.
Rượu và em là nắng rớt mưa rơi.
Mà mưa nắng suốt đời luôn tiếp nối,
Rượu trong chiều còn em thì trong tối
Rượu và em là gạch nối của đời anh
Nếu bây giờ em lại hỏi anh!!
Thì anh bảo em đừng cho anh ngốc nghếch
Nếu vì men lắm cuộc đời chấm hết!? ?
Thì trong yêu thiên hạ chết cũng nhiều
Rượu và em là hai nỗi nhớ đáng yêu!
Nếu được chết:
Anh sẽ chết một chiều bên em và có rượu.
Gửi: Fri Nov 08, 2013 4:21 pm Tiêu đề: TÌNH HÀNG XÓM !
TÌNH HÀNG XÓM !
(BLN sưu tầm)
Mùa hè, trời nóng cháy da. Khứa ông nói trõng:
Sân cỏ nhà ai cháy hết rồi,
Để tôi chăm sóc giúp người ơi.
Vòi nước nhà tôi tuy hơi cũ,
Tạm dùng cũng giúp cỏ xanh tươi.
Nếu chịu tôi mang vòi sang ngay.
Tưới suốt cả đêm lẫn cả ngày,
Bón vun, chăm sóc từng cọng cỏ,
Tặng vòi tặng nước...cả hai tay.
Bà hàng xóm bĩu môi:
Sân nhà bên ấy cũng cọt còi,
Đất đai khô khốc cỏ chết toi.
Cứ lo nhà ấy nghèo cúp nước?
Hay là xui xẻo…hỏng cái vòi?
Vòi nước nhà ông nếu rỉ rồi,
Đừng mang sang tưới cỏ nhà tôi.
Cỏ nhà tôi ít nhưng không xấu,
Sợ nhọc công ông lẫn cái vòi.
Ông hàng xóm nín khe. Nhưng đến đông về, tuyết phủ đầy đường, đầy sân, đầy cả mái nhà. Bà hàng xóm chịu lạnh không thấu nên cầu cứu:
Bớ ông hàng xóm của tôi ơi,
Đông này lạnh lẽo tuyết mãi rơi.
Mái lạnh trần hoen dầy tuyết phủ,
Quỡn đem sào đến chọt dùm tôi.
Ông lão Không Quân được dịp bèn làm eo:
Gớm mãi đến nay mới réo tôi,
Khó khăn cho lắm cực thân thôi.
Đông này lạnh quá e sào…quéo,
Muốn chọt nhưng e chẳng nhằm thời.
Bà hàng xóm nài nỉ:
Ông này sao rõ khéo vẽ vời,
Cứ mang sào quéo đến nhà tôi.
Hít ấm sào vươn nào đâu khó,
Cứng rồi ông ráng chọt dùm tôi.
Khứa ông thấy bà hàng xóm xuống nước nên bỗng sinh nghi, thắc mắc:
Bà này hôm bữa chảnh đàng trời,
Khi khổng khi không lại mọc mời.
Ngày xưa sào tốt sao không mượn,
Bây giờ hết “đát” chắc bả chơi…
Nhưng vì mặt mũi, ông lão giả vờ khất:
Bớ bà hàng xóm của tôi ơi,
Lạnh quá nên tôi có hơi lười.
Vài bữa ấm lên sào cứng cáp,
Qua nhà tui chọt giúp bà thôi….
Bà hàng xóm bực mình:
Ông này giờ cứ khéo lôi thôi,
Bí quá nên tôi mới ngõ lời.
Hỏng cần ông nữa tôi thuê Mễ,
Tụi nó làm ngay chẳng nửa vời…
Nghe nàng đòi thuê Mễ, sợ tụi nó làm ăn ẩu tả nên lão ông ráng mò sang. Kết cuộc nghe bà hàng xóm thở ra:
Biết tả làm sao cái sự đời!
Cái sào bé xíu vẫn tới nơi,
Không ngờ tướng ấy quơ khỏe thế,
Lạy trời cho tuyết cứ mãi rơi…
Còn ông lão thì lắc đầu:
Tuyết đóng bấy lâu cứng quá trời!
Làm cho tơi tả cái sào tôi.
Cũng may uống trước viên...tăng lực.
Làm tốt nên không bị bả cười!
Mấy hôm sau trời ấm dần, tuyết tan! Thời tiết thay đổi nên ông lão bị bịnh cảm nằm chèo queo. Bà hàng xóm không thấy bóng dáng chàng đâu nên lần mò sang thăm. Bà đến bên cạnh giường ông nhỏ nhẻ:
Ông ở nhà ông tôi nhà tôi
Cách nhau chỉ có...giậu mồng tơi,
Chờ ông leo giậu mà không thấy,
Nên tôi đường đột qua thăm coi.
Xuân về nên trái gió trở trời.
Ông lão tội ghê bịnh tã tơi.
Để tôi giúp cho ông cạo gió,
Phút chốc bịnh đi khỏe ngay thôi.
Bây giờ ông nằm sấp lưng phơi,
Trần ra như thế để mặc tôi.
Chút dầu xoa trước xong cạo gió,
Cào lên vuốt xuống gió ra thôi.
Ông sao để gió lậm quá trời.
Kiểu này không làm chỉ lưng thôi.
Lột hết ra đi còn mắc cỡ?
Thề là tui nhắm mắt …hỏng coi!
Ông lão nằm trùm mền, mặc bà hàng xóm muốn làm gì thì làm, thỉnh thoảng rên:
Bà ơi nhè nhẹ chút dùm tôi,
Ừ xoa, cào thế mới mê tơi.
Không ngờ bà mát tay hay thế,
Khiến tôi như bay bỗng tuyệt vời…
Giao bà tùy tiện tấm thân tôi,
Xoa hoài cào hủy chớ có thôi.
Ai bày ra cái chiêu cạo gió,
Thật đáng tuyên công đức để đời.
Bà hàng xóm:
Bây giờ ông đang vã mồ hôi,
Ngủ đi một giấc ráng nghỉ ngơi.
Tôi về nấu cho ông bát cháo,
Hành tiêu thật nóng để ông xơi.
Này này thức dậy bớ ông ơi,
Cháo hành đang nóng gắng mà xơi
Vừa thổi vừa ăn mau giã bịnh,
Qua nhà xem giúp cái xe hơi!
Xe tôi bỏ xó khá lâu rồi,
Xuân này tune up chạy cho vui
Đã lâu không chạy nên khô nhớt,
Châm vào chắc sẽ chạy tốt thôi.
Xe tôi đồ cổ chứ chẳng chơi.
Traction tuổi ngấp nghé sáu mươi
Body còn láng sơn còn bóng
Mới chủ một đời chạy ít thôi.
Vài hôm sau ông lão hết bịnh nên qua xem cái xe của bà bạn:
Xe bà không chạy đã lâu rồi,
Bu-gi vít lửa lâu chẳng coi
Bao năm bỏ xó nên hen rỉ
Nhưng bỏ công chùi xẹt lửa thôi.
Bốn cái bánh xe xẹp lép rồi
Phải bơm thật chắc cho đầy hơi.
Hình như bơm nghẹt hay bị hỏng,
Mới bơm vài cái muốn rụng rời
Lòn tay tôi nhấn thử cái còi
Mới bóp tí mà kêu inh oi
Còi này loại tốt kêu hay quá,
Sờ vào êm ái chẳng muốn thôi.
Tôi châm dầu nhớt riêng của tôi,
Nhớt này đặc biệt đó bà ơi
Xăng đầy nổ thử êm tai quá
Hai đứa vào xe dợt thử chơi.
Tình hàng xóm láng giềng coi mòi trổ hoa vào mùa Xuân. Nhưng nghe nói ông lão bị bà hàng xóm nhờ vả nhiều quá sức già chịu không thấu nên đã:
Tàn Xuân thì chắc cũng tàn đời!
Sức cùn lực kiệt sắp đứt hơi.
Mau chân cuốn gói là thượng sách,
Thằng nhỏ hưu rồi phải nghỉ ngơi!
Gửi: Tue Mar 04, 2014 3:03 am Tiêu đề: Nói Lái / Thơ Đường
THI ĐƯỜNG
Thi Đường lối cũ tớ thường đi Mi chắc rằng tau chẳng mắc chi Khởi động nhanh chân thành khổng đợi Vi phân nhạy gót tợ vân phi Ngắm đồi cảm tác say ngồi đắm Đi dạo tìm vần gặp đạo di Khó đối ngôn từ còn khối đó Vì thân xướng họa mấy vần thi
Gửi: Thu Mar 06, 2014 8:49 am Tiêu đề: THAN TRỜI ~ Nguyên Đình
THAN TRỜI
Thời trang có lúc phải than trời Lời thổi ngày nay đã lỗi thời Hú dở khoe mông em hở dú Mời cho đùi trắng cụ mò chơi Mấy ai biết được ngày mai ấy Mời đấy ô danh để mấy đời Đợi lượt bao em chờ được lợi Trời cho lắm kẻ thích trò chơi
Gửi: Sat Mar 15, 2014 9:12 am Tiêu đề: Sống vui từng ngày
Sống vui từng ngày
(Bích Lan sưu tầm)
Ngậm ngùi bởi tiếc nuối tuổi trẻ đã trôi qua lúc nào không hay ! Ngậm ngùi phải chi hồi đó thế này thế khác... Hình như ta chẳng bao giờ thực sống. Lúc còn trẻ, ta mơ ước tương lai, sống cho tương lai. Nghĩ rằng phải đạt cái này cái nọ, có được cái kia cái khác mới là sống. Khi có tuổi, khi đã có được cái này cái nọ, cái kia cái khác thì ta lại sống cho quá khứ ! Nhỏ mong cho mau lớn, lớn mong cho nhỏ lại. Quả là lý thú ! Tóm lại, ta chẳng biết quý những giây phút hiện tại.
Từ ngày "thế giới phẳng", ta còn sống với đời sống ảo. Ta ngồi đây với bạn nhưng chuyện trò với một người nào khác, cười đùa, nhăn nhó, giận dữ, âu yếm với một người nào khác ở nơi xa. Khi bắt lại câu chuyện thì nhiều khi đã lỡ nhịp ! Hiểu ra những điều tầm thường đó, tôi biết quý thời gian hơn, quý phút giây hiện tại, ở đây và bây giờ hơn. Nhờ vậy mà không có thì giờ cho già nữa ! Hiện tại thì không có già, không có trẻ, không có quá khứ vị lai. Dĩ nhiên, không phải trốn chạy già mà hiểu nó, chấp nhận nó, thưởng thức nó. Khi biết "enjoy" nó thì quả có nhiều điều thú vị để phát hiện, để khám phá.
Một người 60, tiếc mãi tuổi 45 của mình, thì khi 75, họ sẽ tiếc mãi tuổi 60, rồi khi 80, họ sẽ càng tiếc 75 ! Vậy sao ta đang ở cái tuổi tuyệt vời nhất của mình lại không yêu thích nó đi, sao cứ phải....nguyền rủa, bất mãn với nó. Có phải tội nghiệp nó không ? Ta đang ở cái tuổi nào thì nhất định tuổi đó phải là tuổi đẹp nhất rồi,không thể có tuổi nào đẹp hơn nữa!
Ta cũng có thể gạt gẫm mình chút đỉnh như đi giải phẫu thẩm mỹ chẳng hạn. Xóa chỗ này, bơm chỗ nọ, lóc chỗ kia. Nhưng nhức mỏi vẫn cứ nhức mỏi, loãng xương vẫn cứ loãng xương, tim mạch vẫn cứ tim mạch... Cơ thể ta cứ tiến triển theo một "lộ trình" đã được vạch sãn của nó, không cần biết có ta ! Mà hình như, càng nguyền rủa, càng bất mãn với nó, nó càng làm dữ. Trái lại nếu biết thương yêu nó, chiều chuộng nó một chút, biết cách cho nó ăn, cho nó nghỉ, biết cách làm cho xương nó cứng cáp, làm cho mạch máu nó thông thoáng, làm cho các khớp nó trơn tru thì nó cũng sẽ tử tế với ta hơn. Anh chàng Alexis Zorba nói: " Cũng phải chăm nom đến thân thể nữa chứ, hãy thương nó một chút. Cho nó ăn với. Cho nó nghỉ với. Đó là con lừa kéo xe của ta, nếu không cho nó ăn, nó nghỉ, nó sẽ bỏ rơi mình ngang xương giữa đường cho mà coi" (Nikos Kazantzaki).
Từ ngày biết thương "con lừa" của mình hơn, tử tế với nó hơn, thì có vẻ tôi... cũng khác tôi xưa. Tôi biết cho con lừa của mình ăn khi đói, không ép nó ăn lúc đang no, không cần phải cười cười nói nói trong lúc ăn. Món gì khoái khẩu thì ăn, chay mặn gì cũng tốt. Cá khô, mắm ruốc gì cũng được, miễn là đừng nhiều muối quá ! Một người cô tôi mắc bệnh "ăn không được", "ăn không biết ngon" vậy mà vẫn béo phì, đi không nổi, là bởi vì các con thương bà quá, mua toàn sữa Mỹ mắc tiền cho uống ! Sữa giàu năng lượng, nhiều chất béo bổ quá, làm sao còn có thể ăn ngon, làm sao không béo phì cho được? Giá nghèo một chút còn hay hơn! Cá kho quẹt, rau muống mà tốt, miễn bà ăn thấy ngon, thấy sướng ! Tôi cũng biết cho con lừa của mình ngủ hơn. Ngủ đầy giấc, đủ giấc. Ngủ đủ giấc là cơ hội tốt nhất cho các tế bào não phục hồi, như sạc pin vậy. Sạc không đủ ma đòi pin ngon lành sao được !
Bảy trăm năm trước, Trần Nhân Tông viết: Cơ tắc xan hề khốn tắc miên! (Đói đến thì ăn, mệt ngủ liền!) trong bài Cư trần lạc đạo, (ở đời mà vui đạo)! Ông là vị vua nhà Trần sớm nhường ngôi cho con, lên tu ở núi Yên Tử, Tổ sư thiền phái Trúc Lâm. Tu hành như vậy mà khi quân Nguyên xâm lấn nước ta, ông liền xuống núi, ra tay dẹp giặc, xong, phủi tay lên núi tu tiếp !
Mỗi người có đồng hồ sinh học của riêng mình, không ai giống ai, như vân tay vậy, cho nên không cần bắt chước, chỉ cần lắng nghe mình. Phương pháp này, phương pháp nọ của người này người kia bày vẽ chẳng qua cũng chỉ để tham khảo, nắm lấy nguyên tắc chung thôi, rồi áp dụng vào hoàn cảnh riêng cụ thể của mình, tính cách mình, sinh lý mình. Phương pháp nào có sự ép buộc cứng ngắc quá thì phải cảnh giác!
Cũng nhớ rằng tới tuổi nào đó, tai ta sẽ bắt đầu kém nhạy, mắt bắt đầu kém tinh, đấu óc bắt đầu kém sắc sảo. Tai kém nhạy để bớt nghe những điều chướng tai. Mắt kém tinh để bớt thấy những điều gai mắt. Đầu óc cứ sắc sảo hoài ai chịu cho nổi! Tuy vậy, tai kém mà muốn nghe gì thì nghe, không thì đóng lại mắt kém mà muốn thấy gì thì thấy, không thì khép lại. Thế là "căn" hết tiếp xúc được với "trần". Tự dưng không tu hành gì cả mà cũng như tu, cũng thực tập ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm!
Rồi một hôm đẹp trời nào đó ta còn có thể phát hiện mắt mình chẳng những nhìn kém mà còn thấy những ngôi sao lấm chấm, những lốm đốm hoa trên bầu trời trong xanh vời vợi kia. Nếu không phải do một thứ bệnh mắt nào đó thì đây hẳn là hiện tượng thoái hóa của tuổi già, nói nôm na là xài lâu quá, hết thời hạn bảo hành. Cái mà người xưa gọi là "hoa đốm hư không" chính là nó. Tưởng hoa đốm của trời, ai dè trong mắt mình! Chỉnh cái "tưởng" của ta nhiều khi làm hại ta. Biết vậy ta bớt mất thì giờ cho những cuộc tranh tụng, bớt tiêu hao năng lượng vào những chuyện hơn thua. Dĩ nhiên có những chuyện phải ra ngô ra khoai, nhưng cái cách cũng đã khác, cái nhìn đã khác, biết tôn trọng ý kiến người khác, biết chấp nhận và nhìn lại mình.
Khi 20 tuổi người ta băn khoăn lo lắng không biết người khác nghĩ gì về mình. Đến 40 thì ai nghĩ gì mặc họ. Đến 60 mới biết chả có ai nghĩ gì về mình cả ! Tóm lại, chấp nhận mình là mình và từ bi với mình một chút. Nhưng muốn vậy, phải... chuyển đổi cách thở. Thở ư ? Đúng vậy! Một bác sĩ có thể biết rất nhiều về bộ máy hô hấp, về cơ thể học, sinh lý học, bệnh lý học của bộ máy hô hấp nhưng chưa chắc đã biết thở !
Già
Lâu nay cứ tưởng mình già
Bây giờ mới biết quả là y chang
Suốt ngày nói chuyện thuốc thang
Gặp nhau lại kể cả tràng chuyện xưa
Tivi dỗ giấc ngủ trưa
Sức khoẻ lại giảm, mắt mờ, da nhăn
Đọc chữ phóng đại mấy trăm
Lại còn đãng trí, tần ngần, hay quên
Cả ngày mỏi mắt đi tìm
Hết tìm khoá cửa lại tìm khoá xe
Nhiều hôm thăm viếng bạn bè
Được dăm ba phút nằm phè ngủ ngon
Tóc bạc chen chúc tóc non
Không dám nhổ nữa sợ còn bình vôi
Kiến thức mới nuốt chẳng trôi
Bước ra khỏi cửa trùm người áo len
Ra đường chẳng ai gọi tên
Cứ gọi chú, bác có phiền hay không ?
Khi lên xe buýt dẫu đông
Dăm người nhường chỗ 'Mời ông cứ ngồi
Lại hay nhạy cảm, tủi đời
Thích được săn sóc hơn thời ngày xưa
Thấy tình nhân trẻ vui đùa
Mà lòng chua xót phận vừa cuối thu
Suốt ngày trung tiện lu bù
Cơm thì phải nhão, phở cho thật mềm
Thích nghe tiếng hỏi, lời khen
'Lúc này thon thả, trẻ hơn dạo nào'
Thức ăn cứ lấy ào ào
Ăn thì chẳng nổi mà sao cứ thèm
Ngủ trưa giấc cứ dài thêm
Đứng, ngồi, 'chuyện ấy' ngày thêm chậm rì
Đánh răng, tìm thuốc loại gì
Để răng được trắng không thì khó coi
Cà phê chỉ hớp một hơi
Đêm về trắng mắt nhìn trời đếm sao
Gặp người cùng tuổi như nhau
Thường hay hỏi 'Bác thế nào ? Khoẻ không?'
Cell Phone thì khổ vô ngần
Lúng ta lúng túng thường không trả lời
Để chuông reo mãi một hồi
Mở ra thì đã chậm rồi còn đâu ?
Bệnh tật nó đến từ đâu
Cao mỡ, cao máu lâu lâu ... tiểu đường
Tránh né việc nặng là thường
Việc nhẹ thì cũng đau xương, mệt nhoài
Đi chơi càng khổ gấp hai
Đi đâu cũng ngại đường dài lái xe
Giữ thân cho khỏi tròn xoe
Vòng hai sao cứ bè bè phình to
Thang lầu càng nghĩ càng lo
Chỉ sợ trượt ngã khổ cho thân này
Ngủ thì chẳng ngủ được say
Bốn năm giờ sáng dậy ngay tức thì
Sinh nhật, sinh nhiếc làm gì
Cái chuyện lẻ tẻ ấy thì nên quên
Vẫn hay nhìn kiếng thường xuyên
Xem chân dung đã trở nên thế nào
Buồn tình đếm thử xem sao
Bao nhiêu triệu chứng ấy bao nhiêu già!
Gửi: Fri Mar 21, 2014 6:50 am Tiêu đề: Nếu Biết Rằng Em Đã Lấy Chồng...
Nếu Biết Rằng Em Đã Lấy Chồng...
Lê Thương
Nều biết rằng tôi đã lấy chồng,
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ,
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng!
(“Hai Sắc Hoa Ti-Gôn” của T.T.KH)
Khi người yêu của Nguyễn Bính đi lấy chồng thì nhà thơ phản ứng một cách nhẹ nhàng,
nhẹ nhàng như những vần thơ trữ tình của ông:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Tôi về lấy vợ thế là xong.
Vợ tôi không đẹp bằng em mấy,
Nhưng đẹp hơn em cả tấm lòng.
Còn nếu người yâu của một thi sĩ đi lấy chồng thì:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh đau, anh khổ suốt ngàn đông.
Anh về tập làm thơ tình ái,
Để cho khổ đau khỏi chất chồng.
Nếu người yêu của chàng trai “Bắc Kỳ” phụ bạc đi lấy chồng:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh về chửi đổng giữa đám đông.
Mẹ bố tiên sư nguyên dòng họ,
Bạc phụ! Sao mày dám bỏ ông?
Nếu người yêu của chàng trai “Trung Kỳ” đi lấy chồng:
Nếu biết rằng O nợ đã lấy chồng,
Anh về Hương Giang nhảy xuống sông.
Sông sâu, nước mát anh tỉnh mộng,
Tự tử như rứa răng mà xong?
Còn nếu người yêu của chàng trai “Nam Kỳ” đi lấy chồng:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Mèn ơi! Em chê tui nhà nông.
Nổi nóng, ruộng nương tui đốt hết,
Không gạo, cho em đói nức lòng.
Nếu người yêu của anh “Ba Tàu Chợ Lớn” đi lấy chồng:
Nếu “piết” rằng nị đã lấy chồng,
Ngộ dzề “pán” nốt cái Hồng Kông.
Mang tiền đầu tư vào Chợ Lớn,
Lời quá trời, nị tức cành hông.
Nếu người yêu của dân học trường Tây sang sông:
Nếu biết rằng “toi” đã lấy chồng,
Ca-va “moi” vẫn tỉnh như không.
Bạn gái secours “moi” cả đống,
Buồn chi cho khổ, n' est ce pas?
Còn người yêu của chàng “Việt Kiều” phụ tình thì:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh về bên bển thế là xong.
Trăm cô ngồi đó cho anh lựa,
Họ “mướt” hơn em, em biết không?
Và người yêu của chàng trai Mỹ gốc “Mít” ôm cầm sang thuyền khác thì:
Nếu biết rằng “you” đã lấy chồng,
“Me” lấy Đầm Mỹ thế là xong.
Âu yếm, OK bằng tiếng Mỹ,
“Trả thù dân tộc”, “you” thấy không?
Nếu người yêu của chàng du đãng phụ tình:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Đừng tưởng như thế đã là xong.
Anh về trang bị dao với búa,
Đánh cho một trận mới hả lòng.
Nếu người yêu của chàng kiếm sĩ phụ bạc thì:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh về luyện kiếm cho tinh thông.
Kiếm anh sắc bén hơn em tưởng,
Sẽ dzớt chồng em trả hận lòng.
Nều người yêu của khoa học gia phụ tình thì:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Pha chế đồ nghề, chẳng ngồi không.
Đứng trước nhà em anh la lớn:
“Tui tạt acid chớ đừng hòng”.
Nếu người yêu của anh chàng “Sở Khanh” sắp sửa đi lấy chồng:
Nếu biết rằng em sắp lấy chồng,
Anh vớt em một bụng cho xong.
Chơi trò đẻu cáng thì không lỗ,
Em chẳng bỏ anh, anh cũng dông.
Nếu người yêu của chàng trai có tư tưởng “trồng người” đi lấy chồng thì:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh về cưới vợ trỏ núi sông:
“Mai nầy khi có con trai lớn,
Xúi “đớp” con em rửa hận lòng!”
Nếu người yêu của chàng trai có tâm địa “thù dai” đi lấy chồng thì chàng cay cú, chửi rủa:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Trời cho rắn hổ cắn em không.
Mèo tha, chó táp người phụ bạc,
Như thế thì anh mới hả lòng.
Còn nếu người yêu của chàng trai có lòng ích kỷ đi lấy chồng:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Xây đền, lập miếu cúng hồn vong.
Nguyện cầu thập phương, tam thế cõi,
Van vái cho em sớm góa chồng.
Nếu người yêu của chàng trai thời loạn phụ bạc:
Nếu biết rẳng em đã lấy chồng,
Anh về đăng lính cứu non sông.
Phá giặc, công thành anh trở lại,
Hiểu lòng chiến sĩ, em buồn không?
Hay khi biết người yêu đã đi lấy chồng thì:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh về, anh thiến thả trôi sông,
“Của quí” lềnh bềnh trên giòng nước,
Em đứng nhìn theo có tiếc không?
Hoặc:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh về tự tử chết cho xong.
Mộ anh cỏ dại vàng xơ xác
Khi viếng thì em hiểu nỗi lòng!
Nếu người yêu của những “Đệ tử Lưu Linh” đi lấy chồng”:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh về bắt vịt nhổ sạch lông,
Tiết canh làm đại vài ba đĩa.
Mượn rượu cho nguôi vết thương lòng.
Hay là:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Ta về làm bạn với sầu đông.
Cay đắng chôn vùi trong bầu rượu,
Ngao ngán nhìn nhân thế long đong.
Nếu người yêu của những chàng trai mang tâm hồn lãng mạn đi lấy chồng:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh men suối vắng kiếm chùm bông.
Kết bó hoa tươi làm kỷ niệm,
Len lén tặng em lúc vắng chồng.
Hoặc:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh lang thang nhặt lá diêu bông.
Ướp lá vào trang sách lưu niệm,
Tình anh mãi mãi vẫn một lòng.
Và:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh về trên lối cũ rêu phong.
Em đi băng giá vùi phiến mộng,
Trông dải Ngân Hà mà nhớ mong.
Nếu người yêu của chàng trai sang ngang thì chàng sắp xếp hành trang ra biển Đông để
làm “Người Di Tản Buồn”:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh về lê gót tận biển Đông.
Lên tàu vượt biển đi qua Mỹ,
Mong sao xa mặt sẽ cách lòng.
Nếu người yêu phụ bạc đi lấy chồng, chàng tự dối lòng nhưng...
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Lòng thề không nhớ kẻ sang sông.
Nhung rồi lối mòn trong tim nhỏ,
Vẫn tìm ngỏ ngách để ngóng trông.
Nếu người đẹp của chàng trai thời đại văn minh điện tử đi lấy chồng:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh về tưởng tượng đại là không.
E-mail cứ viết, phone cứ gọi,
Sẽ có ngày em ly dị chồng.
Còn nếu người yêu của chàng trai cuốn gói sang ngang nhưng chàng “bất cần”:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh về thay gối lẫn chăn bông,
Phủi sạch hương xưa, vùi kỷ niệm,
Chẳng vấn, chẳng vương, chẳng nặng lòng.
Hoặc là:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh mừng lắm lắm, em biết không?
Ba năm yêu em, ba năm mệt,
Tình gì cứ khổ mấy năm ròng.
Và:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh về giặt nệm, trải chăn bông.
Sửa lại song thưa, rèm buông lỏng,
Đêm đêm mở tiệc tuyển bóng hồng.
Nếu người yêu của chàng trai đi lấy chồng, chàng tẩy trần bằng cách:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh về tắm gội với xà-bông.
Tình yêu ngày cũ bay đi mất,
Để kẻ sang sông khỏi chạnh lòng.
Nếu người con gái “tham phú, phụ bần”, bỏ chàng trai đi lấy chồng giàu sang:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh về tâu với Tôn Ngộ Không.
Rằng em ích kỷ tham giàu có,
Mà bỏ mặc anh sầu nỗi lòng.
Và khi người con gái phụ tình, sang ngang chàng trai thở than:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Sao ta còn thấp thoáng niềm mong.
Lần chót gặp ta em khóc lóc,
Thề rằng không lỗi hẹn tình nồng.
Còn “đời vắng em rồi...” thì:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh về, anh cắt phứt cho xong.
Cuộc đời nầy chẳng còn em nữa,
Thì có làm chi cũng như không!
Nếu người yêu của một sinh đồ đi lấy chồng:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Anh thề kinh sử nấu cho xong.
Mai nầy danh rạng, tên đề bảng,
Lỡ làng, em tiếc đã sang sông.
Nếu người yêu của chàng trai đê tử nhà Phật đi lấy chồng:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng,
Hữu duyên, vô phận thế là xong.
Trăm năm biết có còn thương mãi?
Năm uẫn, sáu trần cũng là 'không”.
Còn nếu người yêu của chàng trai am tường dạo Lão đi lấy chồng thì:
Nếu biềt rằng em đã lấy chồng,
Thế thời phải thế chẳng cầu mong.
Chỉ mong em trọn đường gia thất,
Anh tường lẽ Đạo, vẫn thong dong!
Gửi: Fri Mar 21, 2014 11:54 pm Tiêu đề: CA DAO THỜI ĐẠI
Giải trí chốc lát với ca dao thời đại!
(Bích Lan sưu tầm)
Xin ngả nón chào bái phục những tác giả vô danh có đầu óc rất tiếu lâm….
Càfê đắng bỏ đường là ngọt
Tình yêu đắng bỏ cuộc là xong.
Đi khắp thế gian, không ai thương cha bằng mẹ.
Uống rượu bia vào, không ai chửi mẹ , bằng cha.
Cuộc tình dù đúng hay sai, đứa nào nhớ dai, thì đứa đó khổ.....
Muốn thành công phải qua nhiều thất bại,
sống ở đời, có dại mới có khôn.
Không tham lam không phải Tham biện .
Không nhiều chuyện không phải …Vietnamese.
________
Nhớ quá khứ buồn rơi nước mắt .
Nhìn tương lai lạnh toát mồ hôi ..
________
Đêm nằm ở dưới bóng trăng ,
Thương cha nhớ mẹ không bằng nhớ em ..
________
Gió đưa bắp cải về trời ,
Tiền đô đưa tiễn em rời cố hương ..
________
Học mà không chơi : đánh rơi tuổi trẻ .
Chơi mà không học : bán rẻ tương lai .
Thôi thì ta chọn cả hai ,
Vừa chơi vừa học , tương lai huy hoàng .
________
Kén canh chọn cá lung tung ,
Mai kia ở goá chiếu mùng lạnh tanh
________
Khi xưa vác bút theo thầy ,
Bây giờ em lại vác cày theo trâu ..
________
Khôn ba năm dại một giờ .
Biết vậy dại sớm , khỏi chờ ba năm ..
________
Lời hứa không mất tiền mua ,
Tội gì không hứa khi lừa đảo ai .
________
Mấy đời bánh đúc có xương ,
Mấy đời chơi Net không vương tơ tình .
________
Nắng mưa là chuyện của trời ,
Cúp cua là chuyện của đời học sinh .
Cúp cua đừng cúp một mình ,
Rủ thêm vài đứa tâm tình cho vui ..
________
Nhờ trời mưa thuận gió hòa ,
Mày không nghỉ ốm , để tao chép bài .
Ngó lên mình chẳng bằng ai ,
Ngó xuống thì cũng chẳng ai hơn mình ..
________
Người đi một nửa hồn tôi mất ..
Một nửa hồn kia đứng chửi thề .
Đã đi gần hết chặng đường xa
Sao cứ cằn nhằn mãi hả bà
Chẳng có chuyện gì mà rắc rối
Cho mình vui vẻ bà và ta
Yêu bà mãi mãi trong muôn kiếp
Chớ có phải lo chuyện rầy rà
Xấu xí già nua trông phát khiếp
Có ai đi gánh cái thây ma .
Lão bà lên tiếng ngay :
Mấy con quỷ nhỏ rất là ghê
Ông xấu hay già cũng chả chê
Miễn túi ông đầy và dại gái
Sắp hàng chờ sẵn đón ông về
Dẫu cho trong túi tiền không có
Tôi vẫn lo xa ông máu dê
Bởi vậy cho nên tôi mới khó
Để ông tránh khỏi bị bùa mê .
Lão ông làm tiếp :
Chồng bà giàu có mới nên lo
Nghèo xác như tôi thân kiết cò
Tiền túi mỗi ngày còn chả có
Sức đâu mà lại tí và tò
Sao bà vẫn cứ hay ghen bóng
Tôi chẳng có gì mà phải lo
Có cái đồng hồ thì đã hỏng
Còn gì đâu nữa để so đo
Tử Kỳ .
Gửi: Sat Apr 05, 2014 10:56 pm Tiêu đề: Già Ơi, Chào Mi !
Già Ơi, Chào Mi !
(Khiếm Danh)
Xưa tê sáu chục đã già,
Bi chừ tám chục vẫn là còn son.
Điện thoại tán gẩu cười giòn,
Tiá lia như thuở trăng tròn mười lăm.
Tại răng ta phải quan tâm?
Chuyện ngồi xe đẩy hay cầm batoong.
Cứ tin mình vẫn còn ngon,
Dù đủ chín chục hay tròn một trăm.
Việc chi khóc kín, than thầm!
Trời cao dù “ sập cái rầm” đã sao?
Bỏ qua những chuyện tào lao,
Dùng InterNet nói khào mua vui.
Hãy yêu đời như tụi tui!
Khi gần nhắm mắt còn cười nhăn răng .
Gửi: Wed Apr 16, 2014 9:45 am Tiêu đề: Thành ngữ thời hiện đại...
Thành ngữ thời hiện đại...
(Bích Lan sưu tầm)
1 .Dạy con trẻ vạn lời hay, không bằng nửa ngày làm gương, làm mẫu.
2. Cha mẹ chỉ biết cho, chẳng biết đòi. Con cái thích vòi mà không biết trả.
3. Dâu, rể tốt cha mẹ được đề cao. Con cái hỗn hào đứt mười khúc ruột.
4. Cha mẹ dạy điều hay, kêu lắm lời. Bước chân vào đời ngớ nga ngớ ngẩn.
5. Cha nỡ coi khinh, mẹ dám coi thường. Bước chân ra đường phi trộm thì cướp.
6. Cha mẹ ngồi đấy không hỏi, không han. Bước vào cơ quan cúi chào thủ trưởng.
7. Con trai chào trăm câu không bằng nàng dâu một lời thăm hỏi.
8. Khôn đừng cãi người già, chớ có dại mà chửi nhau với trẻ.
9. Gọi cha: ông khốt, gọi mẹ: bà bô. Ăn nói xô bồ thành người vô đạo.
10. Mỗi cây mỗi hoa, đừng trách mẹ cha nghèo tiền nghèo của.
11. Cái gì cũng cho con tất cả, coi chừng ra mả mà cười.
12. Đồng tiền trên nghĩa, trên tình, mái ấm gia đình trở thành mái lạnh.
13. Gian nhà, hòn đất, mất cả anh em. Mái ấm bỗng nhiên trở thành mái nóng.
14. Bố mẹ không có của ăn của để, con rể khinh luôn.
15. Coi khinh bên ngoại, chớ mong có rể hiền.
Ăn ở mất cả họ hàng, chớ mơ có nàng dâu thảo.
16. Rể quý bố vợ vì có nhà mặt phố.
Con trai thương bố vì chức vì quyền.
17. Đi với Bụt mặc áo cà sa
Quen sống bê tha thân tàn ma dại.
18. Ngồi bên bia rượu hàng giờ, dễ hơn đợi chờ nửa giây đèn đỏ.
20. Củi mục khó đun, chồng cùn sống bậy, con cái mất dạy, phí cả một đời.
21 Hay thì ở, dở ra toà, chia của chia nhà, con vào xóm “bụi”.
22. Ngồi cùng thiên hạ, trăm việc khoe hay
Mẹ ốm bảy ngày không lời thăm hỏi.
23. Đi có bạn đường chân không biết mỏi, còn có mẹ cha sao không hỏi khi cần.
24. Nói gần nói xa, đừng biến mẹ già thành bà đi ở.
25. Bài hát Tây Tàu hát hay mọi nhẽ
Lời ru của mẹ chẳng thuộc câu nào.
26. Con trai, con rể bí tỷ say mềm
Nàng dâu ngồi chơi, mẹ già rửa bát.
27. Khoẻ mạnh mẹ ở với con, đau ốm gầy còm tuỳ nghi di tản.
28. Thắt lưng buộc bụng nhịn đói nuôi con, dâu rể vuông tròn, cuối đời chết rét.
39. Mẹ chết mồ mả chưa yên, anh em xô nhau chia tiền phúng viếng.
30. Khấn Phật, cầu Trời, lễ bái khắp nơi, nhưng quên ngày giỗ Tổ.
31. Vào quán thịt cầy, trăm ngàn coi nhẹ, góp giỗ cha mẹ suy tị từng đồng.
32. Giỗ cha coi nhẹ, nuôi mẹ thì không
Cả vợ lẫn chồng đi làm từ thiện.
33. Một miếng ngọt bùi khi còn cha mẹ, một miếng bánh đa hơn mười ba mâm báo hiếu.
34. Cha mẹ còn thơm thảo bát canh rau
Đừng để mai sau xây mồ to, mả đẹp.
35. Ở đời bất thiện, là tại nhàn cư
Con cháu mới hư đừng cho là hỏng.
36. Bạn bè tri kỷ, nói thẳng nói ngay
Con cháu chưa hay đừng chê đồ bỏ.
37. Bảy mươi còn phải học bảy mốt
Mới nhảy vài bước chớ vội khoe tài.
38. Phong bì trao trước, bia bọt uống sau, dâu rể ngồi đâu đố ai mà biết!
39. Tiếp thị vào nhà bẻm mép, cẩn thận cảnh giác, đôi dép không còn.
40. Cầu thủ thế giới tên gọi chi chi, thoáng nhìn tivi đọc như cháo chảy, ông nội ngồi đấy thử hỏi tên gì?
Gửi: Thu Apr 17, 2014 4:06 pm Tiêu đề: Sơn nữ tắm tiên đồng loạt kéo xuống phố Hà Nội
Sơn nữ tắm tiên đồng loạt kéo xuống phố Hà Nội
Sơn nữ tắm tiên đồng loạt kéo xuống phố Hà Nội
Một ngàn năm văn hiến giật lùi
Ba chín năm tui mất nước tui
Nhìn phố nước thủ đô hà nội *
Nghe tâm tư xâu xé bùi ngùi.
* (Hà Nội bây giờ không đáng viết lên chữ "lớn"
chữ nhỏ thôi cũng đã đủ lắm rồi).
Võ Ngô
Dân mạng đã hài hước ghép ảnh sơn nữ tắm tiên với cảnh đường phố ngập lụt khiến người xem một phen cười vỡ bụng. Và, khi xem những bức ảnh này, nhiều người sẽ không còn cảm thấy khó chịu với chuyện mưa to, ngập đường ở Hà Nội.
Những ai không vợ là tiên
Còn ai có vợ hết tiền...shopping|
Trần ai một cõi mông mênh
Là duyên là nợ là tình đó thôi
Hẹn nhau đi trọn cuộc đời
Chờ nhau vài tiếng buông lời thở than!
Thôi thì hãy cứ lang thang
Tha hồ ta ngắm những nàng ... model
Cam đoan là hết chán liền
Mần chi ngồi gật buồn phiền ích chi !
Thanh Lam
28-04-14
Shop’in
Độc thân không vợ là tiên
Ngu si vướng bận tốn tiền thêm lo
Cả tuần cầy cấy như bò
Cuối tuần theo vợ tò tò shop'in
Mới đầu tình cũng theo tình
Lâu ngày hóa nợ bực mình phát điên
Quần này áo nọ vô duyên
Đem về chất đống thỏa ghiền sắm mua
Ngày xuân, tháng hạ lên chùa
Khăn san, hài đẹp bỏ bùa…cho ai?
Gửi: Thu May 01, 2014 10:22 pm Tiêu đề: Hứa với tao - Trần Văn Lương
Trải qua một cuộc đổi đời,
Biết ai còn giữ được lời thề xưa
Hứa với tao
(Sưu tầm)
Thằng bạn vàng nối khố của tao ơi,
Đã mấy chục năm trời chưa gặp lại,
Kể từ buổi hai thằng cùng xuống bãi,
Mày thoát đi, tao thất bại quay về.
Tao mừng vui, dù đói rách ê chề,
Đoán mày chửa quên câu thề năm trước,
Vì thiên hạ về ăn chơi lũ lượt,
Chưa thấy mày theo bước họ lon ton.
Nhưng mưa lâu đá núi cũng phải mòn,
Sợ mai mốt mày không còn như cũ,
Nên tao muốn gởi đôi lời nhắn nhủ,
Tạm gọi là để thủ thỉ cùng nhau.
Không cần mày gửi tiền bạc cho tao,
Chung quanh khổ làm sao tao vui sướng.
Cần mày hứa đừng phụ lòng tin tưởng
Của toàn dân đang vất vưởng trông chờ.
Hứa với tao mày sẽ chẳng bao giờ,
Nối đuôi những kẻ trở cờ theo giặc.
Và đừng để lợi danh làm tối mắt,
Mà thay lòng trở mặt với tổ tiên.
Hứa với tao đừng tính chuyện đem tiền,
Về làm chủ rồi ăn trên ngồi trước,
Trong khi đó, kẻ làm công xuôi ngược,
Hiếm khi nào kiếm được bữa cơm no.
Hứa với tao, dù cửa rộng nhà to,
Đừng bày đặt dở trò làm "từ thiện",
Mà thực tế chỉ tạo thêm phương tiện,
Cho bạo quyền vĩnh viễn ở trên ngôi.
Hứa với tao đừng tính chuyện ăn chơi,
Trên thân xác những người con đất Việt.
Hãy nghĩ đến những đắng cay oan nghiệt,
Quanh dân ta đã siết chặt bao đời.
Hứa với tao dù vật đổi sao dời,
Phải luôn nhớ mày là người tị nạn,
Không chấp nhận lũ bạo tàn Cộng sản,
Nên xuống thuyền liều mạng bỏ ra đi.
Hứa với tao mày sẽ chỉ "vinh quy",
Khi lũ giặc man di không còn nữa,
Khi dân chúng có tự do chọn lựa,
Khi nhân quyền về lại giữa giang san.
Hứa với tao mỗi độ Tháng Tư sang,
Hãy đứng dưới lá Cờ Vàng khấn nguyện,
Hãy nhớ đến những người cùng chiến tuyến,
Và những ai vượt biển đã không còn.
Hứa với tao mày sẽ nhắc cháu con,
Luôn nghĩ đến dải non sông nước Việt
Đang dần mất vào trong tay lũ Chệt,
Và dân mình đang xiết nỗi lầm than.
Hứa với tao đừng nghe lũ Việt gian,
Sáng "hòa hợp", chiều oang oang "hòa giải",
Vì mỗi bận chúng lu loa lải nhải,
Là chúng đang tính kế hại đồng bào.
Hứa với tao, mày hãy hứa với tao,
Dù thời cuộc có thế nào đi nữa,
Vẫn giữ hoài ngọn lửa,
Mai sau về thắp giữa non sông.
Mày hứa đi để tao được yên lòng,
Ngày ngày bán vé số rong kiếm sống,
Nhưng ít nhất còn tí ti hy vọng,
Chế độ này sẽ chóng bị dẹp tan.
Tao tin mình sẽ không mất giang san,
Nếu may mắn toàn dân Nam hết sợ,
Và đâu đó vẫn có người trăn trở,
Vẫn như mày luôn nhớ đến quê hương.
x
x x
Người thương binh hãnh diện đứng rưng rưng,
Nào có biết cách chừng mươi dãy phố,
Thằng bạn cũ – "thằng bạn vàng nối khố" –
Đang xun xoe, miệng hô hố nói cười.
Thời gian được tính theo giờ GMT - 4 giờ Chuyển đến trang Trang trước1, 2, 3Trang kế
Trang 2 trong tổng số 3 trang
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn