Gửi: Fri Oct 17, 2008 6:31 pm Tiêu đề: CƠ BÚT GỌI HỒN THỊ MẦU - ( THIỆN NGỘ)
CƠ BÚT GỌI HỒN THỊ MẦU
( Phỏng họa bài cùng tên của
nhà thơ Huyền Ngọc T )
Vài lời Bạt: “ Bà mắng tôi”ngày trước
“Mặt cao su”. Tôi oan ức, “ Rủa” bà:
“ Thị Mầu” chỉ vậy! Cầu hồn mới biết
Thị nổi danh truyện cố tích xa xưa,
“ Hồn hỡi hồn, mịt mờ nơi âm cảnh!
Hồn trai tân, lãng vãng chốn dương trần?
Hay là hồn, gái muôn phần kiều diễm?
Giọng ấm trong, hồn kể chuyện âm vang.
“ Ba cô gái đội gạo, lên chủa nọ
Một cô yếm thắm, bùa bỏ mê sư.
Í a! Í a! Má đào, môi đỏ
Đã nhốt mây, nhốt gió, nhốt tim người!
Lẳng lơ, đi sớm vể khuya, mây nước
Hồn Thị Mầu oan khúc giờ vê đây!
Ông đi đâu, sao bày, hồn tôi gọi?
Hay ông sợ ma, chẳng phải Bụt này!
Trốn tránh Thị Mầu, tìm ngay cô Tấm.
Tấm hát “ Duyên Quê” Tấm có trầu Đông.
Cau Đoài, cũng tươi xanh, căng mặt núm
Thị Mầu cũng liếc lúng, mắt mèo hoang!
Môi vết trầu non, thèm vôi đá đỏ
Tấm có chính chuyên, thục nữ thơm màu.
Màn đêm xuống cũng lao xao rèm trúc
Củng ủ đào, ôm mận, liếc trăng sao!
Dập dồn hơi thở, dạt dào hạnh phúc
Cũng căng say vầng ngực khát men tình.
Ta lẳng lơ, mà đói tình mật ngọt
“Ghẹo trăm người, yêu chỉ một trai xinh.”
Tấm hiền ngoan gào thét tình chín suối
Tình ghen hờn đã dung rũi oan khiên.
Lạnh buốt chăn sương, mơ màng đêm tối
Chiếc võng vườn hoang, hát xẩm giải phiền.
Điệu ru hởn, mơn man thơm gối chiếc
“ Nghìn vàng là người đẹp, gái chính chuyên.
Còn ta một nốt ruồi duyên rẻ mạt
Đáng mấy hào nhan sắc, trót đa tình?
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn