Gửi: Tue Oct 25, 2011 5:53 pm Tiêu đề: Mất Tác Giả: Phan tử Nho , Cựu học sinh Duy Tân
Mất
Tôi chạy loanh quanh
Tìm cơn bão rớt
Gió cuốn nát trái tim yêu
Và mắt nhoè mưa lệ
Tình tôi rớt đâu rồi
Ai lượm được
Làm ơn trả lại tôi
Em bé mồ côi
Trú mưa nơi góc phên thưa gào gió
Mắt hoen đỏ
Tuyệt vọng nhìn những tấm vé nhỏ
Nhỏ thôi, chỉ hai đồng nhưng bao niềm hy vọng lớn
Đang lượn lờ theo gió
Bay
Bay...
Cụ già run tay
Lò mò ngõ vắng
Mắt ráo hoảnh mà cay
Loay hoay chiếc thau nhôm giốc ngược
Những đồng xu sáng nay xin được
Rơi đâu đây
Đâu đây...
Mọi thứ rớt rơi
Đều có thể tìm lại được
Tình tôi rơi rớt rồi
Biết tìm lại ở nơi đâu?
18/10/2006
Phan tử Nho
Được sửa bởi thinhdang ngày Tue Oct 25, 2011 7:17 pm; sửa lần 1.
Gửi: Tue Oct 25, 2011 6:03 pm Tiêu đề: Một Tác Giả: Phan tử Nho
Một
Một tôi và một em
Một đêm nằm, ba năm ở
Sao bây giờ
Mỗi người một bóng hóa bơ vơ
Một tôi và một em
Chung một con đường nhưng sao hai hướng
Bên này rưng rức mưa.
Phía kia hiu hắt nắng
Cho tình mình sớm nắng chiều mưa
Một em và một tôi
Một đôi sao hai lối
Lối mơ hồng cánh phượng
Lối buồn vàng lá thu
Một thoáng và một đời
Gắn kết và chia xa
Thoáng trời rất bao la
Sao đời ta chỉ một
08/2006
Phan Tử Nho –
Được sửa bởi thinhdang ngày Tue Oct 25, 2011 7:09 pm; sửa lần 1.
Gửi: Tue Oct 25, 2011 6:23 pm Tiêu đề: Bán Tác Giả: Phan tử Nho
Bán
Hai mươi bảy năm trời tôi bán đời tôi cho em
Tôi nhận chừng đó phì nhiêu gian nan buồn tủi
Qua từng ngày nắng đêm mưa
Vo nỗi đau đến chai sạn bàn tay làm tài sản riêng mình
Hai mươi bảy năm tình tôi bán mình cho em
Em trả tôi những vui buồn vô cớ
Nhọc nhằn câu hát nửa khuya
Ngâm giai điệu muộn phiền vào nước mắt làm rượu khuây sầu
Tôi bán tất những gì tôi có thể
Máu, mồ hôi, tư duy và cả trò hề trơ trẻn
Nhận về mình những đồng xu miệt thị
Cho em và con rạng rỡ nụ cười
Tôi bán đến khi không còn gì để bán
Em phụ phàng dứt áo ra đi
Còn lại tôi với gánh hàng rong thương đau
Bán rao vệ đường không ai buồn ghé mắt
Một mình đi
Một mình về
Mang đau thương lên giường dỗ giấc
May mà có chỗ nằm ôm mặt khóc
May mà có nơi về mời mọc gió trăng
Còn nơi ấy cho tôi ngày cuối
Em nỡ nào đòi bán luôn sao?
Phan Tử Nho- 06/10/2009
Gửi: Tue Oct 25, 2011 6:34 pm Tiêu đề: Níu Tác Giả: Phan tử Nho
Níu
Tuổi thơ ta rượt đuổi nhau
Như gió đại ngàn ruổi rong bao triền lũng
Cỏ mây níu bước chân ba zan thơ trẻ
Dậy thì đầu đời níu ta té xấp vào nhau
Mùi nắng khét níu vòng tay
Hương tóc cỏ níu môi kề
Chưa đến lễ trưởng thành ta đã say mùi con gái
Chẳng thể nào trách rừng xanh sao quyến rũ đến dại khờ
Bếp lửa sàn nồng khói
Đêm không ngủ cứ thèm mùi nắng khét
Chập chờn mơ ngày cưới ta về
Chiêng núm, chiêng bằng râm ran lồng ngực
Mân mê tre nứa ngâm vang khúc ca chồng vợ
Rượu nếp rừng thoang thoảng níu giấc mơ
Giờ,
Bỏ ta em về phố xa
Như lá vàng rụng bay qua mộng ước
Như rừng khô níu mây xanh xin mưa lại
Như lửa lòng ngậm khói níu tình ta
Chiều phố núi thiếu vòng tay
Xa tóc cỏ núi thêm buồn
Ta vẫn biết chẳng bao giờ níu được bước chân em
Nên ngậm ngùi níu giọt sương vương khóe mắt
Nên ngậm ngùi níu dấu yêu xưa.
07/01/07
Phan tử Nho
Gửi: Tue Oct 25, 2011 6:39 pm Tiêu đề: Rác Tác Giả: Phan tử Nho
Rác
Ừ,
Những thứ không dùng nữa vứt đi
Những gì không nghĩ đến
Cả mọi điều quên
Hoá rác
Ví như
Cành mai vàng ngày xuân
Cho em bâng khuâng mấy thuở
Giờ phượng nở mai tàn
Mai thành rác ngoài hiên
Ví như
Bài thơ tình phiền muộn
Anh chắt từ nỗi đau
Cứ muốn quên mau
Quên mau hoá u sầu lắng cặn đáy hồn anh
Ví như
Ngày rụng theo bước em đi
Anh quét nắng ra vườn mộng mị
Đợi đêm về
Đốt nắng ủ cơn mê
Và,
Anh hiểu
Rác mỗi ngày một nhiều
Trong nhà
Ngoài phố
Cả chỗ pháp đình khi người yêu phụ bạc người yêu
Và,
Anh cũng biết
Những cay nghiệt đời người
Những nụ cười mãn nguyện
Chuyện tình duyên thương đau
Sẽ hoá rác trong lòng nhau
Phan Tử Nho – 23/10/2007
Gửi: Tue Oct 25, 2011 6:45 pm Tiêu đề: Sông Tác Giả: Phan tử Nho
Sông
Tặng Trà Giang
Có tự bao giờ một dòng chảy
Trôi về phía anh long lanh hạt nắng muộn
Thắp lên đời chiều tỉnh say
Dòng sông ngày không nói
Tháng lặng lẽ buồn, năm lặng lẽ đục trong
Anh thành kẻ hát rong suốt bãi bờ lở lói
Cất lên khúc hát lau lách
Tay vỗ bụng nhịp phách cọc còi
Gió khàn giọng gọi mãi triền sông
Tiếng lồng lộng
Sông ơi!
Lồng lộng
Giang ơi!
Khi em là Sông
Trong anh bỗng cồn cào mưa lũ
Cuốn phăn những chuyện tình xưa cũ
Dìm đuối ký ức mưng mủ vốn đau lòng
Khi Sông là Giang
Anh hóa kẻ lang thang chốn thiên đàng tình ái
Lai rai thơ rượu
Ngọng nghịu điệu phiêu bồng
Trần, tiên lưu vong
Nỗi ưu phiền cùng phúc hạnh cạn chén không
Ngày Giang là Sông
Anh cõng hạt nắng muộn lên nguồn
Soi tình em lên vách núi
Để yên bình vùi ngủ với suối khe
PR 23/11/2007 – Phan Tử Nho
Được sửa bởi thinhdang ngày Tue Oct 25, 2011 7:07 pm; sửa lần 1.
Gửi: Tue Oct 25, 2011 6:52 pm Tiêu đề: Thôi Tác Giả: Phan tử Nho
Thôi
Thôi nhé!
Anh không ngờ
Bước chân son ngày em ghé thăm
Rất nhẹ nhàng sao cắm sâu trong nỗi nhớ
Mỗi bước chân như mỗi vần thơ đẹp
Vẽ lên ngực mình lõm chõm vết bâng quơ
Thôi nhé!
Anh không ngờ
Cũng bước chân son ấy ngày chia tay
Bước vội vàng say nhịp guốc hờn căm
Hồn tím bầm mà tim chưa kịp nhói
Tiếng gõ buồn còi cọc dần khuất xa
Thôi nhé!
Anh không ngờ
Hạt giống gieo không đúng nơi cần lập vườn địa đàng nơi trần thế.
Ảo tưởng mùa bội thu đang ở phía tương lai hoang phế.
Nhưng chỉ nhìn thấy một trang trại cỏ hoang.
Kẻ nông phu đành ôm mặt khóc.
Nhớ vô cùng ký ức ngọt như dao.
Thôi nhé!
Đau lắm! Đừng thôi nhé!
26/6/2007
Phan tử Nho
Được sửa bởi thinhdang ngày Tue Oct 25, 2011 7:05 pm; sửa lần 1.
Gửi: Tue Oct 25, 2011 6:59 pm Tiêu đề: Phan Rang cát Tác Giả: Phan tử Nho
Phan Rang cát
Em bảo Phan Rang anh cát
Nên,
“Em ước mình chỉ là cát:
Mênh mông như cát;
Lâu như cát;
Cô đơn như cát;
Bơ vơ như cát;
Hạt cát nào đâu níu giữ chân ai! ”
Ừ, thì Phan Rang cát!
Phan Rang đem nỗi buồn nướng trên bếp mặt trời.
Nỗi buồn cháy đến rả rời tro bụi
Không như than củi
Tro nỗi buồn mênh mông thành cát quê nhà
Ừ, thì Phan Rang cát vậy!
Cồn cào như sóng xô ngoài bãi cố xóa dấu chân lãng du tình ái
Gió lôi cát bỏng chạy rong lên phố làm kèm nhèm những con mắt già nua dại khờ mấy em măng sữa.
Vẫn chưa vừa những con mắt đói cát trưa.
Ừ, thì Phan Rang cát chứ sao!
Đêm một vành trăng nghiêng ngó lén bờ sông cạn
Tiếng rên yêu mọc gai tua tủa dưới chân cầu
Trăng một mình nhuộm cát vàng nỗi đau
Ừ, thì Phan Rang cát đã rõ rồi!
Lũ mồ côi ôm nhau trên cát ngủ
Dù đủ đôi đủ lứa cũng từa tựa như khách qua đường
Bởi mộng mị chiêm bao cứ rụng như sao xuống giường phúc hạnh
Hóa tiếng muỗi ru ngứa ngáy nỗi mong manh thầm kín.!
Ừ, Phan Rang anh nỗi buồn hoá cát
Phủi chân xong, buồn chẳng giữ được chân người!
Phan Tử Nho, 13/5/2009.
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn