Người vợ hiền với tháng ngày kiên nhẫn
Hờn trách dòng sông chảy mãi không ngừng
Nước cuốn trôi, nhòe mắt lệ rưng rưng
Nhìn cõi hư vô, lòng người gợn sóng
Một bóng cò bay, một bầy lạc giọng
Một tiếng thơ buông lay động đến bàng hoàng
Lòng chợt thấy một đời qua rất vội
Trời bình minh thoáng hiện bóng hoàng hôn
Mùa vui xưa, rượu thắm đắm say hồn
Một chiếc lá thênh thang về với cội
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn