Gửi: Fri Mar 26, 2010 9:55 pm Tiêu đề: BÀNG HOÀNG Tác Giả: THANH ĐÀO
BÀNG HOÀNG
( Phỏng họa bài cùng tên của
Thi- Văn- Nhạc-Sĩ Miên Du ĐL
Thân tặng tác giả và thân hữu)
Mùa Thu lành lạnh sáng nay
Vi vu ngọn gió heo mây lại về.
Vai gầy cảm giác ủ ê
Đôi chân run rẫy lếch lê ra vào.
Sáng nay chợt tỉnh chiêm bao
Tuổi già sồng sộc, bào hao thân này.
Hôm nay mới biết, mới hay
Sân nhà chổi quét, tay này run run.
Lưng còng, mỏi mệt, chân chùn
Tuổi già chiếu cố, lạnh lùng thân ta?
Thở dài, ngơ ngẩn, la đà
Ai kia, chẳng phải là ta đâu nào?
Soi gương, nhìn bóng, nghẹn ngào
Da nhăn, tóc bạc, ta đâu thế này.
Ta cười chế nhạo bóng gầy:
“Mắt mờ, hóm hém, người rày giống ma!
Hỏi bao nhiêu tuổi bóng già?”
Mỉa mai bóng nói:” Chính là ta đây!”
Bàng hoàng, xúc động, ngất ngây
Thời gian thắm thoát, ta nay đã già.
Bình minh lóng lánh sương sa
Nhân sinh, bóng mã trôi qua cỗng ngoài.
“ Thành, trụ, hoại, diệt” luật Trời
“ Sinh, lão, bịnh, tử” an vui cõi lòng.
Ở/ đi, tự tại thong dong.
Não phiền, lo lắng, qua dòng nước trôi.
Đọc thơ Thày nghe lòng buồn man mác
Có Mùa Thu của thơ của lá vàng
Cũng là Mùa Thu tuổi già đang đến
Thày trò mình ai tuổi cũng khá cao
Thơ văn tếu cho mùa Xuân còn mãi
Trong Tâm ta thay thế mùa Thu kia
Có lúc chải đầu rơi vài sợi tóc
Óng ánh bạc mầu cúi lượm lên xem
Nhìn tóc thấy một trời thơ mộng cũ
Cũng thấy buồn nhưng rồi lại vui ngay
Từng chập tư tưởng qua đi lại đến
Nếu mình Biết và để Nó qua đi
Không Ở Lại Trong Tâm mình mãi mãi .
Là Ngay Đó – Thực Tại Hiện Tiền
Đạo – Đời , Ta An Nhiên Tự Tại
Tuổi già ơi – Ta có mặt bên mi !
Làm trẻ lại GIÀ ơi , ta không sợ !
( Thân tặng nhà thơ Khúc Minh Hương
và quý vị thân hữu THDTNT )
Người đời đến tuổi cao niên
Tâm hốn vẫn trẻ, vẫn duyên mượt mà.
Thân hình gầy guộc, nhăn da
Hao mòn sừc khỏe, tình ta vẫn đầy.
Già rồi, già mặt, già mày
Chân tay già hết, lòng này còn xuân.
Hạnh Anh Nhi đẹp vô ngần
Lo âu phiền não, ngoài sân gió lùa.
Tử sinh là luật nắng mưa
Trụ vào chánh niệm hiện giờ an vui.
Đạo Đời hòa hợp tuyệt vời
Từ bi, bác ái, tình người nở hoa.
Hận thù ganh ghét bay xa
Thân tâm an lạc cho ta yêu đởi.
Quá khứ lặn mất lâư rồi
Tương lai chưa tới, hãy thôi bận lòng.
Bao dung nhẫn nhục qua sông
Ở/ đi tự tại, thong dong, an bình.
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn