Gửi: Mon Mar 08, 2010 1:07 pm Tiêu đề: CON GÁI BA MIỀN Tác Giả: DUY AN
CON GÁI BA MIỀN
( Phỏng theo bài cùng tên
trên Net do nhà văn kiêm
thi sĩ Ngọc Linh sưu tầm)
1) CON GÁI BẮC
Con gái Bắc thật dễ thương ghê lắm!
Con gái Hà Thành kiều diễm thướt tha.
Em khôn khéo thông minh và duyên dáng
Giả bộ ngoan hiền nhưng cũng điêu ngoa!
.
Thâm ý khoe khoang nhưng vờ khiêm tốn
Em ma lanh sắc sảo, giả dạng ngoan hiền.
Em lanh chanh vờ ngây thơ điềm đạm
Giọng nói ngọt ngào, thỏ thẻ Nàng Tiên!
2) CON GÁI TRUNG
Gái Miền Trung, vốn ngoan hiền chịu khó
Tuy hững hờ nhưng tranh đấu không ngừng.
Không dễ gì nhường nhịn ai đâu nhé!
Gái Huế kia, giọng ngọt xớt dễ thương!
Tuy vui vẻ nhưng âm thầm chịu đựng
Tuy đoan trang nhưng lãng mạn vuốt ve.
Tuy kín đáo rụt rè nhưng ham muốn
Tranh đấu nội tâm, dũng cảm đi về.
3) CON GÁI NAM
Tánh thẳng thắn, nàng không ưa sáo ngữ
Hay lanh chanh, nhưng thục nữ thật thà.
Tuy nhiều lời nhưng điêu ngoa ít có
Hay kiêu căng, đanh đá cũng lân la.
Nhưng tốt bụng, giọng nàng ta ngọt lịm.
Âm nhẹ nhàng nghe dễ mến dễ thương.
Nàng thực tế yêu đương không khó lắm
Không dễ gì hạnh phúc mãi cô nường!
Xuân Hồng gửi tặng TL , Anh Chị và các Bạn bài thơ Gái Bắc của Nguyễn Tất Nhiên.
Gái Bắc
Em nhớ giữ tánh tình con gái bắc
nhớ điêu ngoa nhưng giã bộ ngoan hiền
nhớ thật thà nhưng thâm ý khoe khoang
nhớ duyên dáng ngây thơ mà xão quyệt
Ta cố dặn dò lòng nên tha thiết
nên dễ dàng tin tưởng chuyện vu vơ
nên yêu đương bằng gương mặt khờ khờ
nên hùng hổ dễ đợi chờ thua thiệt
Hay tin em vừa thi rớt luật
môi trâm anh tàn héo nụ xa vời
mắt công nương thầm khép mộng chân trời
ôi tội nghiệp lần dầu em thất vọng
(dù thật vậy cũng đáng đời em lắm )
Rớt đi Duyên rớt để thương người
ta thằng mang hận tú tài đôi
tâm sự buồn không biết tìm ai kể lễ
Chim lớn thôi đành cam rớt lệ
Ngày ta buồn thần thánh cũng thôi linh
nếu vì em mà ta phải điên tình
Cơn giận dữ dẫu tột cùng mê muội
Thì đừng sợ Duyên ơi thiên tài yếu đuối
Ta tre khô mối mọt ăn luồn
dễ gãy dòn tơi tả miếng sương
khi tàn bạo xiết cỗ người yêu dấu
Em chằng bao giờ rung động cả
Ta quang năm nghiệt ngã với tình sầu
đễ trở về như một con sâu
lê chân mõng qua các tàn cây rậm
Nuôi hy vọng sau ngàn mưa nắng lậm
Lá xanh em chưa vết lỡ loan nào
đễ ta thành thi sĩ nhất loài sâu
nhìn lá nõn tiếc thèm đâu dám cắn
Nếu vì em mà thiên tài chán sống
Thì cũng vì em ta ngại bước xa đời...
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn