Tình cũ – Thạch Đạt Lang
(Phú Lan sưu tầm)
Tôi gọi là tình cũ bởi vì mối tình mà tôi sắp kể cho các bạn nghe bắt đầu từ gần 53 năm trước, năm 1968 tức năm Mậu Thân, năm tôi mười tám tuổi.
Năm 1968, tôi học đệ nhất tại trung học Nguyễn Trãi, trường nằm ở đường Trịnh Minh Thế, quận Tư, bên Khánh Hội, đối diện với kho Năm của bến cảng Sài Gòn. Thông thường, tuổi mười tám là tuổi bắt đầu biết yêu, biết mơ mộng, tương tư một tà áo, một ánh mắt, một nụ cười... Tuy nhiên, thú thật tôi là thằng cả quỷnh, ngoài giờ đến trường, học, ôn bài vở ở nhà, tôi chỉ cắm cúi vào chuyện sơn, cắt, dán mấy chiếc máy bay F-86 Sabre, F-100 Super Sabre, Phantom F-4, Thunderchief F-105... theo các mẫu bằng các vật liệu nhẹ, trong khi các bạn cùng lớp, cùng lứa tuổi hay đảo quanh các thư viện, các trường nữ trung học hoặc trường tư thục có các nữ sinh tìm bạn gái hay còn gọi là đi “cua” đào.
Nhiều đứa trong lớp tôi đã có bạn gái, hẹn hò nhau đi coi xinê ở các rạp Rex, Đại Nam, Casino Sài Gòn hay đi ăn kem Phương Lan, hủ tíu Nam Vang Thanh Xuân, uống nước mía Viễn Đông... Riêng tôi vẫn solo một mình trên chiếc Honda SS-67, thỉnh thoảng có những phim hay, do các tài tử nổi tiếng như Alain Delon, Jean Paul-Belmondo, Charles Bronson... đóng như Le Samurai, Adieu l´Ami..., tôi mới rủ thằng bạn thân nhất là Hải, tục gọi Hải Dưới cùng đi coi cho vui.
Lúc đầu tôi cũng không hiểu tại sao Hải bị gọi là “Hải Dưới”, sau có thằng bạn khác giải thích rằng Việt Nam chỉ có Hải Thượng Lãn Ông là Hải Trên, còn tất cả những ai khác có tên Hải đều là Hải Dưới, nói xong nó ôm bụng cười ngặt nghẽo. Một vài thằng bạn khác ác miệng, thấy tôi hay đi cặp kè với Hải Dưới, gọi chúng tôi là “bóng”. Tuy thế, tôi cũng như Hải thuộc loại ít nói, chịu đựng, mà thế gian thường gọi là đần nên cũng không để ý những lời trêu chọc của bạn bè. Gặp hai đứa tôi đi với nhau ngoài đường phố Sài Gòn, tụi nó cứ hay phá lên cười rồi hỏi tụi tôi có đi xem phim mới ở rạp Vĩnh Lợi chưa? Sau này khi đã có bạn gái rồi tôi mới hiểu ý lũ bạn tinh quái.
Chiến sự tại miền Nam đã bắt đầu gia tăng ở nhiều nơi từ năm 1964, nhưng ở Sài Gòn, nhờ vào sự chiến đấu anh dũng của quân đội VNCH, chúng tôi vẫn bình yên với đời sống học trò. Nhưng rồi mọi chuyện thay đổi khi vào đêm Giao Thừa tết Mậu Thân 1968, quân CSVN vi phạm lệnh hưu chiến ba ngày trong dịp Tết.
Lợi dụng tiếng pháo mừng xuân của đồng bào miền Nam, cộng sản đồng loạt nổ súng ở khắp nơi, tấn công vào các tỉnh, thành phố, quận lỵ, đơn vị trú đóng, đồn, bót của quân lực VNCH, khi một nửa số quân nhân VNCH với thỏa hiệp hưu chiến, được phép về nhà ăn Tết, xum họp với gia đình. Cộng sản cho rằng khi lực lượng chiến đấu chỉ còn một nửa, họ sẽ “ăn gỏi” miền Nam vào lúc đó. Nhưng họ đã tính toán sai lầm khi đánh giá thấp tinh thần chiến đấu kiên cường, anh dũng của quân dân miền Nam.
Sài Gòn cũng là một mục tiêu chính của quân cộng sản. Các khu vực Bình Triệu, Cây Quéo, Đồng Ông Cộ, Xóm Mới, Chợ Lớn... chìm trong lửa đạn. Gia đình tôi ở trên đường Võ Di Nguy, Phú Nhuận, gần ngã ba Nguyễn Minh Chiếu, tương đối bình yên nên đón gia đình bác Hiền, một người bạn của bố tôi từ Xóm Mới tản cư lên. Thế là tôi và Ngọc Dung quen nhau. Gia đình bác Hiền chỉ có ba người – hai vợ chồng bác với Toàn, anh con trai hơn tôi ba tuổi; và Dung. Ngọc Dung kém tôi một tuổi, gọi bác cả Hiền là bác ruột. Gia đình Dung sống ở Nha Trang, gần cầu Xóm Bóng. Dung vào Sài Gòn trọ học, chuẩn bị thi tú tài như tôi. Tuy kém tôi một tuổi nhưng Dung học rất giỏi, làm đơn xin miễn tuổi lúc còn ở Nha Trang, học nhẩy lớp, đậu tú tài 1 ban B hạng ưu. Nhờ học giỏi, nàng xin được vào lớp đệ nhất ở Trưng Vương.
Bố mẹ tôi dành riêng cho gia đình bác Hiền tầng thứ hai trong căn nhà ba tầng mua ít năm về trước, tôi phải dọn lên tầng trên cùng, chỉ có một phòng duy nhất, trước vốn chỉ dùng làm nhà kho. Nhà có ba tầng nhưng chỉ có một nhà bếp, do đó mẹ tôi thường phải nấu ăn sớm để có bếp cho bác Hiền gái nấu sau. Từ ngày có gia đình bác Hiền đến tạm trú, tôi cảm thấy vui hẳn lên. Tôi bớt bận bịu với những chiếc máy bay của mình mà hay lẩn quẩn bên Dung những buổi chiều nàng đi học về, phụ bác Hiền gái nấu cơm.
Dung có khuôn mặt trái soan, da trắng, đẹp thùy mị, đoan trang, nhất là giọng nói thật nhẹ nhàng, êm ái, ít người có. Vì vậy từ hôm Dung đến ở nhà tôi, lúc nào cũng có một vài chiếc xe gắn máy đủ loại từ Honda, Suzuki tới Bridgestone... rề rề theo sau những khi nàng đi học về.
Buổi tối ăn cơm xong, Dung thường lên lầu hai, nơi dành cho gia đình bác Hiền, học bài. Tôi hay kiếm cớ không giải được mấy bài toán lượng giác, đem lên hỏi để được gần gũi nàng. Mỗi lần lên gặp nàng, tôi đều pha hai ly cà phê sữa đá, thứ mà Dung rất thích, một cho tôi, một cho nàng. Có lẽ Dung cũng đoán biết ý đồ (đen tối) của tôi vì những bài toán nhờ nàng giúp, đa số giải dễ dàng, thỉnh thoảng mới có bài thật sự hóc búa. Tuy nhiên nàng không hề phản đối hay tìm cách tránh né những lúc tôi lân la tìm cớ kề cận bên nàng.
Tôi yêu Dung từ những ngày tháng đó. Tin tức chiến sự hàng ngày trên radio, báo chí. Cảnh người dân từ nhiều nơi ở ngoại ô hay các tỉnh lân cận đổ vào thành phố, gồng gánh chạy giặc; những khuôn mặt hớt hãi; những ánh mắt lo âu; những chiếc xe GMC chở đầy lính, trang bị vũ khí, phóng ào ào trên đường; tiếng vần vũ của những chiếc trực thăng Cobra bắn những tràng đạn từ súng minigun mà tiếng nổ rống lên từng tràng như những con bò... Tất cả đều không làm tôi quan tâm.
Hạnh phúc đầu đời trong tình yêu của tôi thật đơn giản. Tôi cảm thấy tâm hồn mình ngây ngất, bay bổng đi đâu những khi được ngồi gần bên Dung, ngửi mùi sà bông Dove thoang thoảng từ người nàng toát ra, nghe giọng nói ngọt ngào, ngắm nụ cười tươi với hàm răng trắng đều và đôi môi đỏ hồng tự nhiên.
Thấm thoắt Dung tạm trú ở nhà tôi được hai tháng. Tình hình chiến sự đã tạm lắng. Cộng quân bị đánh bại khắp nơi. Cuộc tổng công kích tết Mậu Thân của cộng sản hoàn toàn thất bại với số thương vong nặng nề về nhân mạng. Tuy nhiên họ cũng gây được một tiếng vang trên thế giới khiến người dân Mỹ, nhất là những người có thân nhân tham chiến tại Việt Nam bắt đầu lo âu về cuộc chiến tranh ở Việt Nam.
Không biết Dung nghĩ thế nào về mình, tôi đem chuyện kể cho Hải Dưới nghe. Hải không đần như tôi. Nó xúi tôi rủ Dung đi chơi, đi coi xinê, nếu nàng đồng ý là coi như em chịu đèn. Tôi làm theo lời Hải. Tối thứ sáu, sau khi vớ vẩn, vờ vịt chuyện học hành một lúc, tôi hỏi Dung:
– Mai em có rảnh không Dung?
Dung nhìn tôi, hơi ngạc nhiên:
– Mai thứ bẩy hả? Có chuyện gì không anh?
– Anh định rủ em đi chơi ngày mai để cám ơn em đã kèm toán cho anh bấy lâu nay.
Dung nhìn tôi mỉm cười, ánh mắt tinh nghịch:
– Em phải cám ơn anh mới đúng. Cám ơn anh đã pha cho em những ly cà phê sữa đá thật ngon, giúp em tỉnh táo học bài tới khuya.
Nói xong Dung cúi mặt, có vẻ suy nghĩ, trong lúc tôi vẫn nhìn nàng chờ đợi vì chưa có câu trả lời rõ ràng đi hay không. Độ chừng một phút sau, khoảng thời gian tôi thấy dài như cả tháng, Dung mới ngẩng lên, gật đầu nhè nhẹ:
– Dạ! Nhưng anh phải xin phép bác Hiền cho em.
Tôi mừng quá, không dằn được chụp lấy bàn tay nàng:
– Cám ơn em! Sáng mai anh sẽ xin phép bác.
Dung để yên tay nàng trong tay tôi vài ba giây rồi ý tứ, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay tôi:
– Chiều mai từ 2 giờ em có thể đi chơi với anh, nhưng phải về trước 6 giờ để phụ bác em nấu cơm. Bây giờ thì anh có thể đi nghỉ để em học bài tiếp nha.
Tôi đứng dậy, gấp lại mấy quyển sách, lòng rộn niềm vui:
– Mai hai giờ anh chờ em!
Dung nhìn tôi mỉm cười, gật đầu.
Ngày hôm sau trời nắng đẹp. Lúc xin phép, tôi chỉ sợ bác Hiền không cho Dung đi chơi với tôi nhưng không ngờ hai bác chấp thuận ngay, có lẽ cũng do quen biết với cha mẹ tôi đã lâu. Riêng bố mẹ tôi tuy không theo Tây học, cũng không ngăn cấm anh em chúng tôi trong vấn đề giao thiệp với bạn trai gái.
Tôi chở Dung ra Sài Gòn trên chiếc Honda SS-50 màu đen. Ngồi một bên trên xe, nàng rất giữ ý, kê một cái túi đeo vai vải nhỏ giữa tôi và nàng, tay phải đặt nhẹ lên hông tôi chứ không ôm. Dù vậy tôi cũng thấy rất hạnh phúc, sung sướng vì là lần đầu tiên đi chơi với bạn gái.
Sau khi gửi xe, tôi và Dung đi bộ lang thang trên đường Lê Lợi, vào nhà sách Khai Trí coi vớ vẩn vài quyển mới xuất bản, vào tiệm kem Phương Lan giải khát. Ăn kem xong, tôi rủ Dung đi coi xinê. Nàng có vẻ hơi ngần ngại nhưng rồi chiều theo ý tôi, đồng ý vào rạp Rex coi phim The Thomas Crown Affair với hai tài tử Steve McQueen và Faye Dunaway.
Lúc mua vé, Dung nhất định không để tôi trả tiền, viện lý do là tôi đã trả tiền trong tiệm kem Phương Lan. Tôi đành chiều theo ý nàng. Chiều thứ bẩy, phim hay nên rạp khá đông, hai đứa tôi vào rạp lúc đang chiếu quảng cáo, giới thiệu các phim khác. Đứng trong bóng tối, Dung nắm tay kéo tôi sát vào người nàng thì thầm vào tai tôi:
– Đứng đây một chút đi anh! Quen mắt với bóng tối rồi hãy tìm chỗ ngồi.
Sự va chạm nhẹ nhàng giữa hai thân thể, dù qua đôi ba lần vải cùng với mùi xà bông Dove mà Dung hay dùng khiến tôi đê mê, ngây ngất. Tôi nghĩ thầm, có đứng đây với Dung cả tháng cũng được. Mấy phút sau, khi đã quen mắt, thấy ít ghế trống ở hàng trên cùng, tôi nắm tay Dung đi lên. Lúc đặt người xuống, tôi cố ý ngồi sát vào nàng, hai bàn tay vẫn không rời nhau. Dung nhìn tôi, mỉm cười không nói gì, không xích người ra như những lúc ở nhà, luôn có khoảng cách giữa hai đứa.
Ngồi cạnh Dung mà hồn tôi bay bổng nơi đâu, phim diễn tiến thế nào tôi không biết bởi mắt nhìn mà không thấy, tôi mê mải ngụp lặn trong thời gian hạnh phúc bên cạnh Dung. Không biết phim chiếu được bao lâu thì tôi thu hết can đảm, choàng tay phải qua vai Dung kéo nàng vào người. Dung không phản đối, tựa đầu vào vai tôi. Không dằn được cảm xúc, tôi quay mặt định hôn nhẹ lên má nàng thì đúng lúc Dung quay mặt lại, thế là chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu đời.
Lúc ra khỏi rạp, Dung cười tinh nghịch hỏi:
– Anh thấy phim hay không?
Tôi cũng cười nheo mắt nhìn nàng:
– Anh không biết! Em thấy hay không?
Dung mỉm cười, mặt đỏ bừng:
– Mai mốt không đi coi xinê với anh nữa!
Tình cảm giữa tôi và Dung tưởng chừng sẽ kéo dài, không ngờ lại chấm dứt nhanh chóng. Cuối tháng tư 1968, khi tình hình Sài Gòn trở lại yên ắng. Cộng quân đã bị đánh bật ra khỏi thành phố, mọi sinh hoạt thành phố đã gần như bình thường, gia đình bác Hiền trở về Xóm Mới.
Buổi tối thứ hai đầu tuần, trước ngày Bác Hiền dọn ra, sau khi học bài, cầm hai ly cà phê sữa đá, lên lầu tìm Dung, thấy nàng loay hoay sắp xếp đồ đạc cá nhân, sách vở cho vào cái va-li, tôi ngạc nhiên hỏi:
– Em làm gì vậy?
Dung cúi mặt trả lời, không ngước nhìn tôi:
– Mai em về lại Xóm Mới!
Tôi bàng hoàng, mải mê trong hạnh phúc, tôi không hề nghĩ đến chuyện lúc nào Dung và gia đình bác Hiền sẽ dọn về lại Xóm Mới khi tình trạng giao tranh chấm dứt trong thành phố. Biết hai vợ chồng bác Hiền đang ngồi nói chuyện với bố mẹ tôi ở salon phòng khách, tôi đặt hai ly cà phê xuống bàn, nơi tôi và Dung hay ngồi cạnh nhau, tiến lại gần, định ôm Dung vào lòng nhưng nàng thấy tôi đến gần đã vội lảng ra xa, nói nhỏ:
– Đừng anh! Hai bác thấy thì chết em!
Chỉ cái ghế nơi tôi thường ngồi, Dung nhẹ nhàng nhưng rất cương quyết:
– Anh ngồi xuống ghế đi! Em cho anh cái này!
Tôi làm theo lời Dung, ngồi xuống khuấy ly cà phê, nhìn nàng chờ đợi. Dung lấy ra một bao thư không dán trong một cuốn sách đưa cho tôi. Mở ra, bên trong bao thư chỉ là một tấm hình bán thân, trắng đen cỡ 6×9 của Dung. Tôi quay nhìn mặt sau của tấm hình, Dung chỉ ghi vỏn vẹn mấy chữ “Thương tặng anh yêu, Ngọc Dung” cùng với ngày tháng, chữ ký của nàng.
Tôi đẩy một ly cà phê về phía Dung:
– Em uống đi!
Dung lắc đầu, cố gắng đè nén cảm xúc, nhưng giọng nói có vẻ hơi run:
– Không! Tối nay em không uống cà phê! Anh về nghỉ đi, mai anh còn đi học. Rảnh anh lên bác Hiền thăm em.