Ngày tham gia: 01 Oct 2008 Số bài: 1223 Đến từ: Hawaii
Gửi: Tue Apr 28, 2015 5:17 am Tiêu đề: Câu chuyện ngụ ngôn -Cánh cổng Thiên Đàng Tác Giả: TRƯỜNG THCS NGUYỄN ĐÌNH CHIỂU
Cánh cổng Thiên Đàng
Một nông dân đang vội vàng trên đường cùng con ngựa và con chó của mình. Thình lình sét đánh chết tất cả họ. Như nhiều linh hồn mới chết khác, họ chẳng biết mình đã chết và cứ tiếp tục đi.
Họ tiếp tục đi dưới mặt trời thiêu đốt. Họ ướt đẫm mồ hôi và khát không chịu nổi. Sau đó, họ nhìn thấy một cánh cổng đẹp đẽ dẫn đến một quảng trường chiếu sáng rực rỡ. Có một dòng suối trong vắt ở giữa quảng trường đó. Ông vội vã chạy đến và chào người giữ cửa: “Nơi đẹp đẽ này là nơi nào vậy?”.
“Thiên đàng”. Người gác cổng nói một cách thân thiện. “Thật là tốt quá. Chúng tôi đều đang rất khát nước. Chúng tôi có thể đi vào trong và uống một chút nước không?”.
“Ông có thể vào, nhưng con ngựa và con chó của ông thì không được. Chúng tôi không cho phép động vật vào trong”.
“Ồ, thế thì quên chuyện đó đi vậy”.
Người nông dân không đành bỏ lại con ngựa và con chó. Họ vì thế tiếp tục đi tìm nước uống. Sau khi đi khá lâu, ông tìm thấy một nơi có nguồn nước. Cũng lại có một người đang canh giữ cánh cổng.
“Xin chào, tôi và con ngựa, con chó của tôi có thể uống nước ở đây được không?”.
“Cứ việc”, người gác cổng nói.
Sau khi họ uống thỏa thích, người nông dân nói cảm ơn người gác cổng và hỏi anh ta: “Nơi này là nơi nào thế?”.
“Thiên đàng”. Người nông dân bối rối: “Lẽ nào lại thế! Chúng tôi vừa đi ngang qua một cánh cổng đẹp đẽ và người gác cổng ở đó bảo rằng nơi ấy là thiên đường mà”.
“Đó là địa ngục”, người gác cổng trả lời.
“Chúa ơi, anh nên ngăn cấm họ làm người khác lầm lẫn như thế. Người ta sẽ bị lừa”.
“Không chắc nữa,” người gác cổng nói. “Chúng tôi nên cảm ơn sự giúp đỡ của họ, bởi họ sẽ giữ những kẻ bỏ rơi bạn bè ở lại đó”.
Một bài học ý nghĩa cho tình bạn: đừng bao giờ bỏ rơi bạn bè vì sự ích kỷ bản thân. Nếu bạn làm được như vậy, Thiên Đàng chứ không phải Địa Ngục, chính là nơi dành cho bạn.
CỎ LAU nói đúng đó . Ôi, thôi mà ! Cỏ Lau đừng quan tâm chi đến ba cái gọi là TRUYỆN NGẮN . Đã là TRUYỆN tức là "phịa" ra , tưởng tượng ra mà thôi . TRUYỆN dù là truyện dài hay truyện ngắn cũng là tưởng tượng cả . Đọc cho đỡ buồn trong lúc rảnh việc thôi, đừng quan tâm đến ý tưởg hay ngụ ý (implication) gì của nó cả .
Đọc thì đọc cũng như xem một vật gì , tức là sử dung con mắt (mà nhà Phật gọi là NHÃN CĂN) chứ đừng sử dung Ý THỨC (ở đây gọi là NHÃN THỨC) đừng để nó đi vào tâm thức của mình; nó chỉ làm cho cái kho chứa của mình (gọi là TÀNG THỨC) đầy ắp và mệt nhọc thôi . Từ đó ta bị ảo tưởng - những suy tưởng do ảo giác tạo ra - . Và vì bị ảo tưởng ta tưởng đó là THẬT , rồi đem cái sai lầm của ảo tưởng đó truyền lại cho những người xung quanh , ta bị thêm lỗi lầm LỪA DỐI . LỪA DỐI lâu dần thành NÓI LÁO, nói láo riết sẽ thành SỰ THẬT . Khủng khiếp lắm . Bởi vì hầu hết chúng ta đều bị các GIÁC QUAN lường gạt . Thành vậy, các bậc chân sư hay khuyên chúng ta chỉ nên song bang TÂM và TRÍ tức là TỪ BI & TRÍ HUỆ (karuna - prajna) là như thế .
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn