Gửi: Wed Oct 22, 2014 7:29 am Tiêu đề: DỠ-DANG Tác Giả: LH
.
DỠ-DANG
Tôi vừa lớn...nhìn đời mình đau-khổ...
Để luyến-tiếc cho tận đến bây-giờ,
Để hiểu rằng...thời chúng tôi đã lỡ,
Dỡ-dang mọi điều...kể cả mộng-mơ...
Tôi lớn lên...lặng nghe tim oán-trách:
"Sao yêu-đương chập-chờn tuổi Thanh-Xuân,"
"Sao nhớ mãi một thời tuổi ô - mai,"
"Rồi lặng - lẽ đem cất vào dĩ - vãng..."
Mãi về sau...quanh tôi đời cô-quạnh,
Chân dạn-dày lê từng bước tương-lai,
Tôi kịp hiểu thuở đó còn chiến-tranh,
Nên tay tôi chẳng chạm đến Thiên-Đàng...
Em ra đi về nơi chốn xa lạ
Kiếm tìm chân trời mới, lối thiên đàng
Bỏ lại tôi, tuổi học trò ngỡ ngàng
Buổi đến trường lẻ loi chân lạc bước
Tự trách sao đời này quá ngang ngược
Mối tình đầu mơ mộng lại dở dang
Oán trách ai hay vì quá vội vàng!
Ngẫm nghĩ trách than, lòng đầy chán ngán.... QuangBĐ
Được sửa bởi QuangBĐ ngày Sun Nov 02, 2014 7:19 pm; sửa lần 1.
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn