Gửi: Fri Apr 04, 2008 5:25 am Tiêu đề: CÂY VÀ NGƯỜI - (PHAN THÀNH KHƯƠNG)
CÂY VÀ NGƯỜI
Người dùng một que nhỏ để xoi một lỗ nhỏ, trồng cây.
Khi người đứng lên, cây cao chưa tới mắt cá chân người.
Như một que tăm, cây bé bỏng, yếu mềm, đáng thương quá đỗi!
Người cần mẫn chăm sóc cho cây,
Tưới cho cây những gàu nước mát.
Và, cây cứ thế lớn lên.
Nhiều thập niên sau, khi tóc người bạc trắng,
Cây tỏa rợp một vòm xanh rộng lớn,
Cây cao mấy chục mét, gốc cây to đến nỗi người ôm không xuể.
Một ngày hè nóng nực, người đến nghỉ dưới gốc cây.
So với cây, người lại bé bỏng, yếu mềm, đáng thương quá đỗi!
Và khi người ốm đau, bệnh tật,
Một miếng vỏ cây, một nắm lá, nắm hoa, nắm hạt
Cũng đủ giúp người phục hồi sức lực.
Rồi đến khi người giã từ cõi đời bụi bặm,
Cây tặng cho người sáu tấm ván ngắn dài để về với đất.
Và thân xác người lại làm dưỡng chất nuôi cây.
Cây với người muôn đời là Bạn!
Thành phố Phan Rang – Tháp Chàm,
Ngày 01.6.2007
PHAN THÀNH KHƯƠNG
Được sửa bởi Annie ngày Mon Jan 12, 2009 10:22 pm; sửa lần 2.
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn