TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG :: Xem chủ đề - CÒN BAO NHIÊU NGƯỜI ....
TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG
Nơi gặp gỡ của các Cựu Giáo Sư và Cựu Học Sinh Phan Rang - Ninh Thuận
 
 Trang BìaTrang Bìa   Photo Albums   Trợ giúpTrợ giúp   Tìm kiếmTìm kiếm   Thành viênThành viên   NhómNhóm   Ghi danhGhi danh 
Kỷ Yếu  Mục Lục  Lý lịchLý lịch   Login để check tin nhắnLogin để check tin nhắn   Đăng NhậpĐăng Nhập 

CÒN BAO NHIÊU NGƯỜI ....

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Truyện Ngắn, Bút Ký, Tạp Ghi...
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Người Post Đầu Thông điệp
TD



Ngày tham gia: 28 May 2010
Số bài: 211

Bài gửiGửi: Tue Feb 22, 2011 1:04 am    Tiêu đề: CÒN BAO NHIÊU NGƯỜI ....
Tác Giả: HCD



Còn bao nhiêu người như Ngoại?


      Bà ăn tối chưa?
      - Ăn rồi con ạ!
      - Thế bà ăn gì nào?
      - Bà ăn bánh mì chấm cà phê.
      - Trời, sao bà không ăn cơm, cháo mà ăn bánh mì, khô khan mà không có chất gì hết.
      - Giờ nghèo quá mà con, bà có gì ăn nấy thôi.
      - Thế bà bán đến mấy giờ?
      - 11h khuya con ạ.
      - Rồi bà về nhà như thế nào?
      - Có xe chở ngoại về. Xe đó ngày nào cũng chở ngoại ra đây, chú đó giúp ngoại bày hàng rồi đi, 11h quay lại đón ngoại.
      - Thế chú ấy có lấy tiền không Ngoại?
      - Có chứ con. Người ta cũng có tuổi, cũng nghèo.
      - Thế Ngoại trả theo tháng à?
      - Không con ơi, mỗi ngày trả 20.
      - Mỗi ngày Ngoại bán có lời đủ 20 k mà trả tiền xe hết rồi.
      -
      - Thế Ngoại ở với ai?
      - Với bà kia 70 mấy tuổi rồi.
      - Thế Ngoại năm nay nhiêu tuổi rồi?
      - Ngoại 91 rồi con.
      - Ngoại không có con cháu à?
      - Con cái chết hết rồi con ơi. Có thằng cháu ngoại nuôi. Nó bị bịnh gai xương sống, mà nghèo lắm, bệnh viện không cho ở nữa. Nó ở trọ chỗ kia, có tí xíu à, mà không có tiền đóng tiền nhà, bà chủ nhà quăng đồ ra đường, nó nằm ngoài đường mà đường thì toàn đá nhọn không à con ơi, nó đau, nó đói, nó khóc quá trời. Ngoại phải mượn 300 ngàn đóng tiền nhà cho nó. Thằng cháu ngoại mượn cái bếp nấu cháo ăn, bả cũng xua đuổi. Mà nó yếu quá, lại không có tiền, không thể mổ được con ạ...
      - Thế cháu của Ngoại nhiêu tuổi?
      - Nó 34 rồi. Tội nó lắm con ơi! Ngoại nghèo nhưng mà ngoại ráng làm phước giúp nó, không thôi nó chết.
      - Ngoại ăn cháo không? Con chạy đi mua cháo cho Ngoại.
      - Ngoại có cháo gói ở nhà đó. Đói thì ngoại chế nước vô rồi ăn.
      - Ngoại ơi, con biếu Ngoại ít bánh, sữa. Ngoại nhớ pha sữa uống nha. Ngoại uống sữa ngọt được không? Con sợ Ngoại bị tiểu đường...
      - Ngoại uống được con ạ.
      Mà con làm gì có tiền mà mua cho Ngoại vậy, sao mua chi tốn kém vậy? Con nay nhiêu tuổi rồi?
      - Con cũng lớn tuổi rồi Ngoại ơi.
      - Ừa, con gái tay mềm và nhỏ nhắn ghê. Ngoại nói con nghe, con nít 13, 14 tuổi đầu mà đã cặp bồ, viết thư chửi cô giáo này nọ. Con nghe Ngoại, đừng có đi chơi, đừng để người ta dụ, nghen con. Lo mà học hành, biết cái chữ sau này đỡ khổ...
      - Dạ con biết rồi. Mà Ngoại phải uống sữa đó nghen. Con có cái bánh trung thu nè, Ngoại đem về ăn với bà kia cho vui nha Ngoại. Mà Ngoại ăn được nhân đậu xanh không?
      - Được con à. Mà con biết giờ ngoại thèm gì không?
      - Gì ạ?
      - Ngoại thèm cái bánh trung thu thập cẩm, có 2 lòng đỏ hột vịt. Mà nghèo quá đâu có tiền mua đâu con ơi!
      - Dạ...
      - Chân ngoại bị thấp khớp, đau quá...
      - Đau ở đâu ạ?
      - Ngoại đau ngay đầu gối, lúc nãy bước có mấy bước mà đau quá, ngoại lấy cây gõ cái bốp...
      - Trời đất, sao Ngoại đánh mình.
      - Ngoại đau quá, ngoại giận nó, ngoại đánh nó.
      - Hì hì sao lại giận cái đầu gối của mình hả Ngoại.
      -
      - Trời mưa trời gió gì Ngoại cũng bán à?
      - Ừ ngày nào ngoại cũng bán. Có hôm mưa, ngoại che dù sùm sụp. Vậy mà lúc đứng lên, nước nó đổ xuống, ngoại ướ từ trên xuống dưới luôn.
      - Bệnh sao Ngoại?
      -
      - Con mua ít bánh cho Ngoại nha! Ơ bánh mì này của Ngoại à?
      - Ừa, noại mua ăn lúc nãy, còn thì để khuya đói thì ăn, hoặc sáng mai ăn.
      - Dạ. Cho con 4 cái này với 4 cái này. Hết nhiêu hả Ngoại?
      - 16 nghìn.
      - Ngoại giữ để mua gì đó ăn, khỏi thối cho con.
      - Con cho ngoại à?
      - Dạ, con biếu Ngoại, Ngoại cất tiền vô túi đi nha!
      - Ừ, cám ơn con... Đề ngoại mua gì đó cho thằng cháu ngoại, nó yếu quá, phải ăn gì ngon ngon để có sức...
      - Dạ, để lần sau con đem cho ảnh mấy bộ quần áo. Con về nha Ngoại. Lần sau con ghé nói chuyện với Ngoại hen.
      - Con về nhà đi, ba mẹ trông.
      - Dạ...
      Các bạn bao giờ đã chú ý, ở ngay trước cửa Trung tâm Triển lãm và Hội chợ Hoàng Văn Thụ, có một bà cụ nhỏ xíu, yếu ớt, ngồi co ro với mấy cái khay đựng bánh kẹo, được bà gói gém cẩn thận đến nỗi... không thấy gì bên trong, bên cạnh là cái dù, khoác trên người bà, là cái áo len người - ta - cho - bà, và cái áo mưa cũ.
      Đã bao giờ bạn thấy, bạn dừng lại mua giúp cụ một thanh chewing gum?
      Đã bao giờ bạn ăn bát cháo gà nóng hổi, thơm lừng mà nghẹn ngào khi quanh ta còn quá nhiều người không có lấy cháo trắng mà ăn?
      Chỉ có những @, Dylan, SH láng cóng lướt ngang, quẳng lại ánh mắt thương hại xen chút ngạc nhiên, rồi lướt đi...
      Chỉ có những đứa trẻ xinh xắn, áo váy đẹp, phẳng phiu, được ba mẹ dẫn đi hội chợ, đi ngang bà, và không ngoảnh lại, cũng như không mè nheo bố mẹ mua bánh kẹo ở hàng của bà, vì trên tay chúng đã là những món bánh kẹo đắt tiền rồi...
      Chỉ có những nam thanh nữ tú, áo quần lụa là hay những cô cậu học sinh chạy ngang qua, nhìn thấy mà làm ngơ, hay không nhìn thấy...
      Ngồi với Ngoại hơn 30phút, mà chỉ có 1 anh ở gần đó đến mua chewing gum. Chỉ có, dòng người hối hả lướt qua... Vô cảm... À không, họ về với gia đình, hay đến chỗ người yêu, bạn bè... thì không thể gọi là vô cảm...
      300 ngàn để người đàn ông bị gai xương sống có 1 chỗ ở trong 1 tháng...
      Mình từng cầm trên tay hộp bánh trung thu hơn 400ngàn...
      Ngoại thèm cái bánh trung thu thập cẩm. Mà làm gì có tiền mua cái hàng xa xỉ đó... Mình từng chê ỏng chê eo cái bánh trung thu của nhà hàng 5 sao ở TP...
      Tuần trước, khi ra Như Lan xem bánh, mấy chục người bu quanh gian hàng... tay người nào cũng xách 5 - 7 hộp trở lên... Vậy mà lại lướt qua một bà cụ còng lưng đi bán vé số dạo và một ông cụ tàn tật ngồi ngay cột điện, có cái bảng "Xin mời mua vé số" với ánh mắt hi vọng nhưng bất động...
      Xung quanh mình có thật nhiều hình ảnh tương phản như trắng và đen, nhưng liệu có bao nhiêu tình thương & bàn tay biến cái độ tương phản đó nhỏ dần đi?
      Mai ơi, mày bớt la cà quán xá, một ly nước mày uống có thể cứu đói người khác môt ngày, mày bớt ngắm nghía cảc cửa hàng thời trang, một bộ áo đầm mày mua có thể cho người khác một nơi trú ngụ trong một tháng, mày bớt thời gian ngủ... để làm cái điều mà mày mong mỏi & mơ ước đi nhé!



Về Đầu Trang
THANH BINH



Ngày tham gia: 26 Jun 2008
Số bài: 159

Bài gửiGửi: Wed Feb 23, 2011 12:52 am    Tiêu đề:

Cuộc đời có biết bao nhiêu người như NGOẠI. Nhất là tại quê hương chúng ta.
Thật buồn !!
Về Đầu Trang
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Truyện Ngắn, Bút Ký, Tạp Ghi... Thời gian được tính theo giờ GMT - 4 giờ
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn

    
Powered by phpBB © 2001, 2005 phpBB Group
Diễn Đàn Trung Học Duy Tân