Đường xưa lối cũ có còn không,
Đón nắng hàng me đan bóng lồng.
Lấp lánh đèn khuya giờ ngóng đợi,
Dáng hình lẩn khuất vẫn chờ trông.
Nỗi niềm trôi nổi theo năm tháng,
Lan cúc mai vàng chậm trổ bông.
Đêm nơi đất khách nhớ Sài-Gòn,
Tiếc nuối một thời dạ héo hon.
Hơi ấm thân thương dường lẩn khuất,
Không gian trìu mến tưởng đang còn.
Vùng trời mưa nắng tìm mơ ước,
Hòn Ngọc Viễn Đông kiếm mỏi mòn.
Đọc thơ cảm thấy lòng nao nao,
Nhớ nắng và mưa của thuở nào.
Mỹ Cảnh nhà hàng trông đẹp mắt,
Ma-Xim vũ nhạc thấy vui sao.
Phố đêm mờ ảo nhìn mong mộng,
Thoải mái tâm hồn tuyệt biết bao.
Nâng ly chanh muối nhớ Sài-Gòn,
Quán cóc cà phê vẫn thấy ngon.
Chập tối lá me rơi chắn gió,
Chiều hôm đèn phố át trăng tròn.
Mưa đêm giải nhiệt cho thành phố,
Dư ảnh trong mơ sáng vẫn còn.
Sài-Gòn ở mãi trong tim tôi,
Đất khách sầu dâng lúc đứng ngồi.
Ngày thức ra vào luôn nghĩ tới,
Đêm mơ tỉnh ngủ khó buông trôi.
Nhớ kia mỗi lúc thêm chồng chất,
Chỉ muốn nhờ mây chuyển hộ thôi.
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn