TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG :: Xem chủ đề - BÀI HỌC Ý NGHĨA
TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG
Nơi gặp gỡ của các Cựu Giáo Sư và Cựu Học Sinh Phan Rang - Ninh Thuận
 
 Trang BìaTrang Bìa   Photo Albums   Trợ giúpTrợ giúp   Tìm kiếmTìm kiếm   Thành viênThành viên   NhómNhóm   Ghi danhGhi danh 
Kỷ Yếu  Mục Lục  Lý lịchLý lịch   Login để check tin nhắnLogin để check tin nhắn   Đăng NhậpĐăng Nhập 

BÀI HỌC Ý NGHĨA

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Lời Hay Ý Đẹp
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Người Post Đầu Thông điệp
honghiep



Ngày tham gia: 05 Sep 2015
Số bài: 6

Bài gửiGửi: Tue Sep 08, 2015 4:02 am    Tiêu đề: BÀI HỌC Ý NGHĨA

Một vị khách mua sữa bò, người bán hàng rong nói “1 chai 3 đồng, 3 chai 10 đồng”. Vị khách lập tức mua lần lượt 3 chai rồi cười nhạo người bán hàng rong, thế nhưng…

Người bán sữa bò rong
Có một vị khách đi mua sữa bò vào một sáng ngày cuối tuần.
Khi anh ta đang đi thì gặp người gánh hàng rong đang bán sữa bò ở ven đường, anh đã tiến đến và hỏi giá.
Người bán hàng rong trả lời: “1 chai 3 đồng, 3 chai 10 đồng”.
Anh không nói gì liền lấy trong túi ra 3 đồng để mua 1 chai, rồi mua thành 3 lần. Mua xong anh ta rất đắc ý cười lớn nói với người bán hàng rong:“Ông có thấy không, tôi chỉ trả 9 đồng đã mua được 3 chai sữa!”
Người bán hàng rong không nói gì, chỉ mỉm cười và thầm nghĩ: “Hay thật! Từ khi áp dụng phương pháp tính giá này, chỉ một thoáng mình đã bán được 3 chai sữa”.

Gợi ý: Câu chuyện không chỉ đơn giản cho thấy một thủ pháp kích thích tiêu thụ. Nó cũng cho thấy rằng ngay cả bán hàng rong cũng cần có nhiều ý tưởng sáng tạo.

Phú ông chọn vợ
Có một phú ông chọn vợ. Sau một thời gian dài tuyển chọn mới có 3 nàng được tham gia vào vòng cuối cùng. Phú ông đưa cho 3 nàng mỗi người một nghìn đồng và nói rằng các nàng hãy đi mua một thứ gì khiến nó tràn ngập gian phòng.
Nàng A mua rất nhiều bông khiến ½ không gian của phòng tràn ngập bông.
Nàng B mua rất nhiều bóng bay và làm tràn ngập ¾ gian phòng.
Nàng C mua một ngọn nến đã làm cho gian phòng ngập tràn ánh sáng.
Cuối cùng, phú ông chọn được người có ý tưởng sáng tạo nhất – đó chính là nàng C.


Gợi ý: Câu chuyện này muốn nhắn nhủ với chúng ta rằng: Hiểu rõ nhu cầu chân thật nhất của khách hàng là điều phi thường trọng yếu.

Kẻ ăn mày
Ngày nọ, có một người ăn mày đến nhà Tiểu Vương xin ăn. Tiểu Vương bèn cho ông ta 10 đồng, ngày hôm sau người ăn xin này lại đến.
Lại cho 10 đồng, và sự việc cứ tiếp diễn như vậy trong 2 năm liền.
Rồi một ngày Tiểu Vương chỉ cho ông ta 5 đồng thay vì 10 đồng như trước kia. Người ăn mày bèn hỏi lại: “Sao trước kia ngài cho tôi 10 đồng, giờ ngài lại chỉ cho 5 đồng?”
Tiểu Vương đáp lại: “Ta đã kết hôn”.
Người ăn mày giận dữ tát Tiểu Vương một cái rồi lại một cái nữa, sau đó ông ta thốt lên: “Chết tiệt, sao ngươi lại cầm tiền của ta để đi nuôi lão bà nhà ngươi?”

Gợi ý: Không nên cung cấp thứ gì miễn phí quá lâu vì nó sẽ hình thành một thói quen, đến cuối cùng nó sẽ phản tác dụng.

Vợ chồng
Một cặp vợ chồng nọ đi dạo qua các cửa hàng. Người vợ nhìn thấy một bộ đồ ăn cao cấp và tỏ ý muốn mua. Ông chồng chê món đồ đó đắt đỏ nên không sẵn sàng chi tiền. Người bán hàng xem qua rồi nói nhỏ một câu với người chồng. Sau khi nghe xong, ông không còn do dự, liền lập tức bỏ tiền ra mua.


Tại sao người chồng lại thay đổi nhanh chóng này đến như vậy?
Người bán hàng nói: “Bộ đồ ăn này quý như thế, vợ của anh sẽ không nỡ để anh rửa chén đâu.”

Gợi ý: Quan niệm của con người rất khó cải biến, điều quan trọng là cần biết chớp thời cơ và hiểu rõ tâm lý của đối phương.

Tai hại của quản lý
Alice mua một chiếc quần diện. Sau khi mặc thử thấy quá dài, cô bèn nhờ bà nội của mình cắt giúp gấu quần. Nhưng vì bà nội nói rất bận; cô bèn tìm mẹ, nhưng mẹ lại nói không rảnh; cô đành đi tìm chị gái, thế nhưng chị gái thì lại càng không rảnh.
Alice thất vọng và lên giường đi ngủ.
Bà nội, sau khi xong hết công việc nội trợ bề bộn, bèn nhớ đến chiếc quần của cháu gái, bà đem xén bớt gấu quần cho cháu mình.
Sau đó, chị gái trở về liền đem chiếc đã quần xén rồi và xén tiếp.
Cuối cùng, mẹ của Alice khi về đến nhà cũng đem quần đã xén rồi đi xén tiếp. Hậu quả là chiếc quần của Alice không thể mặc được nữa.

Gợi ý: Quản lý không tốt sẽ rất tai hại. Đối với những yêu cầu của bản thân, chúng ta không nên phó mặc mà cần thật sự để tâm tới.

Chiếc chai


Nếu dùng một chiếc chai thủy tinh để đựng đầy sữa bò, mọi người sẽ nói: “Đây là sữa bò”.
Còn nếu đổ đầy dầu hạt cải vào chai thì mọi người lại nói rằng: “Đây là dầu cải”.
Chỉ khi bạn không đựng bất kỳ thứ gì bên trong chiếc chai thì mọi người mới công nhận “Đây là cái chai”.
Cũng giống như chiếc chai này, nếu trong tâm bạn tràn đầy thành kiến, tài phú, danh vọng thì bạn không còn là chính mình.

Gợi ý: Nếu chúng ta mong cầu có thật nhiều danh lợi thì sẽ càng khó để sống một cuộc sống đích thực của chính mình.

Chiếc bát vỡ
Một người đàn ông lớn tuổi đang gánh một gánh bát trên đường.
Đột nhiên, một chiếc bát rớt xuống đất và vỡ, nhưng ông lão không hề nhìn xuống đất mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Người qua đường cảm thấy rất kỳ lạ liền hỏi: “Tại sao cái bát của ông bị rơi vỡ, ông lại không mảy may động tâm?”
Ông lão đáp: “Tại sao ta lại phải nhìn, vì nhìn nó thì nó vẫn là cái chén đã vỡ mà”.

Gợi ý: Không nên đặt tâm quá nặng vào mọi việc, cần nên chuyển biến quan niệm của mình đi một chút.

Việc vặt
Một con sóc chồn muốn quyết chiến với một con sư tử.
Tuy nhiên, sư tử lại nhất quyết cự tuyệt. Sóc chồn nói: “Ngươi sợ sao?”
Sư tử liền đáp: “Nếu như ta cùng ngươi tỷ thí, ngươi có thể đạt được danh tiếng rằng đã từng có vinh hạnh đặc biệt – ví như ‘cùng sư tử luận võ’.” Sư tử nói tiếp: “Nhưng danh tiếng của ta sẽ không còn nữa, sau này các loài động vật sẽ cười ta vì ta lại cùng sóc chồn đánh nhau.”

Gợi ý: Không nên bị dẫn động bởi những thứ không quan trọng.

Như vậy, một trong những bí quyết của thành công là cần bám sát mục tiêu, không nên lãng phí thời gian vào những việc vô bổ.
Hãy nhớ kỹ:

Cảnh giới cao nhất của học tập là Ngộ.
Cảnh giới cao nhất của con người là Xả bỏ.
Cảnh giới cao nhất của cuộc sống là Vui cười.
Cảnh giới cao nhất của tu luyện là Không (Vô vi).
Cảnh giới cao nhất của giao hữu là Thành.
Cảnh giới cao nhất của nhân sinh là Tĩnh.
Cảnh giới cao nhất của tình yêu là Cho đi.

San San biên dịch
Theo daikynguyenvn
Về Đầu Trang
Le Xuan Loc



Ngày tham gia: 28 Aug 2008
Số bài: 32

Bài gửiGửi: Thu Sep 10, 2015 4:12 pm    Tiêu đề: BÀI HỌC Ý NGHĨA: Vô Vi

Cảnh giới cao nhất của tu luyện là Không (Vô vi)

Hồng Hiệp à,

Khi xưa học lớp Việt văn với Thầy Nguyễn Huệ Khai. Lúc dạy về môn đạo Lão thì thầy giảng nghĩa "Vô Vi" như thế này:

  Vô Vi không có nghiã là "không làm gì" mà là "không gì là không làm"

Lúc đầu cũng không hiểu gì hết nhưng cũng không dám hỏi thầy vì sợ thầy mắng lắm! Mỗi khi thầy mắng thì thường nói:

 "Mẹ kiếp, câu giảng dễ dzậy mà không hiểu !"

Tan học về, vừa đi vừa lập lại câu thầy giảng trong lớp như đọc kinh vậy ...

       Vô Vi không có nghiã là "không làm gì" mà là "không gì là không làm"  ...
       Vô Vi không có nghiã là "không làm gì" mà là "không gì là không làm"  ...
       Vô Vi không có nghiã là "không làm gì" mà là "không gì là không làm"  ...

Ngày lại ngày qua rồi nó thành nhập tâm luôn, và coi như mình đã hiểu nghiã ... cho đến hôm nay đọc thấy bài viết HH đưa lên mạng về "Tu Luyện" thấy nghĩa như có phần khác ý Thầy Huệ Khai giảng khi xưa! Vì khi tu luyện cao thì dường như không cần phải bận tâm về chuyện gì hết !

Nếu HH còn ở PR thì xin vui lòng gặp Thầy Huệ Khai để hỏi giùm ý nghĩa của câu viết về "Tu Luyện" này nhé! Nhưng đừng mách với thầy trò Lộc cũng muốn biết nghĩa ... Sau đó thì HH đem lên Diễn Đàn cho bạn bè biết với nhé !

Cám ơn Hồng Hiệp nhiều!

LXL
Về Đầu Trang
honghiep



Ngày tham gia: 05 Sep 2015
Số bài: 6

Bài gửiGửi: Fri Sep 11, 2015 2:26 am    Tiêu đề:

Cảm ơn anh Xuân Lộc đã đọc bài chia sẻ của HH  và có ý rất hay về bài gửi .
Để cùng nhau tìm hiểu ý của một câu trong bài . HH chưa gặp được Thầy Huệ Khai nhưng cũng muốn viết ra ý riêng của HH để anh và cả nhà xem rồi cho biết thêm ý kiến của nhiều ngươi.Sau đó HH sẽ xin ý của Thầy sau nhen .

Cảnh giới cao nhất của tu luyện là Không (Vô vi)


Vô Vi theo Thầy Huệ Khai giảng là của Lão Tử

Vô vi trong Lão Tử  theo HH là thuyết thụ động,để tự nhiên không muốn có một tác động nào lên trên một sự việc .
Nôm na là mặc xác nó, ( mackeno)không quan tâm đến nhân quả thiện ác .
Khi một sự việc nào đó xảy ra là cứ để tự nhiên trôi tới đâu hay tới đó gần như chạy trốn không trách nhiệm .


Còn vô Vi theo đạo Phật thì Vô ngã tánh không

Để ý đến nhân quả và hướng thiện .Sau khi  hướng thiện thuần thục lúc đó sẽ hành động theo đạo lý tự nhiên khi có sự cố .
Khi nghĩ đến nhân quả, hướng thiện và tu luyện . tu luyện đến cảnh giới cao nhất thì là vô ngã xem mọi vật là Vô thường ( Vô Vi)

Như vậy mới đúng nghĩa Vô Vi

Theo HH là vậy không biết theo anh và cả nhà xem có đúng phần nào không  :)

Chúc anh XL và cả nhà vui,khỏe .

honghiep
Về Đầu Trang
MAI THO



Ngày tham gia: 20 Apr 2011
Số bài: 7284

Bài gửiGửi: Fri Sep 11, 2015 11:34 pm    Tiêu đề: Re: Nhân đọc "BÀI HỌC Ý NGHĨA"

Chuyển hộ cho ĐKP

dokimphung đã viết :




      Nhân đọc “BÀI HỌC Ý NGHĨA”

      Nhân đọc bài Bài Học Ý Nghĩa ở mục Lời Hay Ý Đẹp, chúng tôi có vài cảm nghĩ như sau. Trước hết, xin được trích nguyên văn đoạn chót của bài mà Hồng Hiệp tải lên – trích từ daikynguenvn do San San biên dịch:

      Hãy nhớ kỹ:
      Cảnh giới cao nhất của học tập là NGỘ
      Cảnh giới cao nhất của con người là XẢ BỎ
      Cảnh giới cao nhất của cuộc sống là VUI CƯỜI
      Cảnh giới cao nhất của tu luyện là KHÔNG (Vô Vi)
      Cảnh giới cao nhất của giao hữu là THÀNH
      Cảnh giới cao nhất của nhân sinh là TĨNH
      Cảnh giới cao nhất của tình yêu là CHO ĐI.
   
  Chúng tôi không biết SAN SAN biên dịch từ nguyên bản nào? mà theo thiển ý bảy câu trên hết sức là... TÀO LAO – tự ngữ mà chúng tôi hay dùng khi trao đổi với Trần Phước Chung và các em thân yêu ở quê nhà. Chúng tôi có mấy thiển kiến như sau chia xẻ với bạn đọc.

      1- Chỉ cần đọc câu thứ 6: Cảnh giới cao nhất của nhân sinh là TĨNH là thấy tác giả sử dụng tự ngữ không rõ ràng. Tự ngữ NHÂN SINH mang một ý niệm toàn thể bao trùm lên tất cả bảy câu.
      2- Cảnh giới cao nhất của học tập là NGỘ. Tự ngữ NGỘ thường chỉ cho việc TU TẬP chứ không ai nói HỌC TẬP cả. Vì HỌC TẬP có tính cách thâu nhận kiến thức qua sách vở, tài liệu – nói rõ là: hình danh sắc tướng (thế giới hiện tượng; ngoại quan). Còn NGỘ trỏ vào việc tu tập mang ý nghĩa nội quan, về thế giới tâm linh là cái không có hình danh sắc tướng.
      3- Các tự ngữ: con người (câu 2), cuộc sống (câu 3) và nhân sinh (câu 6) nghĩ cho cùng đều có cùng một nghĩa mà thôi.

      4- Về tự ngữ THÀNHTĨNH có lẽ tác giả mượn ý và lời của vị thánh Nho giáo Trung Hoa sau đây chăng?
      CHU LIÊM KHÊ (1017-1073) hay gọi là Chu Đôn Di có câu:
      • “Đạo của thánh nhân là TĨNH; vô dục cho nên TĨNH. Ý niệm vô dục khởi lên đó là Thánh Hiền; còn ý niệm tư dục khởi lên là cầm thú. ” (xin xem Lịch sử Triết học Trung Quốc, tập II, của Phùng Hữu Lan, bản Việt ngữ của Lê Anh Minh, nxb Khoa học Xã hội, 2007, tr. 505).

      • ”THÀNH giả thánh nhân chi bản (THÀNH là cái gốc của thánh nhân) (xin xem Nho Giáo của Trần Trọng Kim, quyển hạ, nxb Trung Tâm Học Liệu, Bộ Giáo Dục VNCH, Saigon, 1971, tr. 111)

      5- Còn câu 7: Cảnh giới cao nhất của tình yêu là CHO ĐI.
      Hãy đọc câu sau đây của một thánh nhân khác của Nho giáo là TRƯƠNG HOÀNH CỪ hay TRƯƠNG TÁI (1020-1077):

      “Muốn hợp nhất với đại ngã tức với Trời, phải tu dưỡng; tu dưỡng bằng sự nghiệp YÊU THƯƠNG (ái chi sự nghiệp) để phá tan sự che lấp của bản ngã. Khi đạt đến cảnh giới này, cái tri thức của con người mới thực sự là CHÂN TRI. ” (Xin xem Nho Giáo của Trần Trọng Kim, quyển hạ, nxb Trung Tâm Học Liệu, Bộ Giáo Dục VNCH, Saigon, 1971, tr. 117).

      5- Đến câu 4: Cảnh giới cao nhất của tu luyện là KHÔNG (Vô Vi). Thật sự, chúng tôi chẳng hiểu chữ KHÔNG tác giả dùng ở đây mang ý nghĩa nào? Đã vậy còn mở ngoặc (Vô Vi). Nếu KHÔNG là SÙNYATÀ thì ý nghĩa khác và KHÔNG mà là VÔ VI lại là một ý nghĩa khác. Vì một đàng là triết học Phật giáo (Sùnyatà) và đàng kia là triết phái Lão giáo. Mập mờ quá! Không hiểu nổi!

      6- Rồi đến tự ngữ CẢNH GIỚI. Chúng tôi chẳng hiểu tác giả dùng CẢNH GIỚI ở đây ngụ ý gì, mà chỗ nào cũng là cảnh giới! Thiết nghĩ nên dùng tự ngữ ĐỈNH ĐIỂM có lẽ chính xác hơn.

      Sau cùng cảm ơn Hồng Hiệp cho tải lên bài này để chia xẻ.
      ĐKP



Về Đầu Trang
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Lời Hay Ý Đẹp Thời gian được tính theo giờ GMT - 4 giờ
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn

    
Powered by phpBB © 2001, 2005 phpBB Group
Diễn Đàn Trung Học Duy Tân