Tình ngày-thơ không gọi là Ngộ-Nhận,
Là cánh-hoa bâng-khuâng gió nhẹ lay,
Là tuổi-ngọc còn ẩn mình trong đá,
Mà tương - lai ai biết ở ngày sau...
Khi lớn lên tim ta dần rơi - rớt,
Dọc đường đi từng cuộc tình tuổi-thơ,
Đến một hôm đường đời như lặng-gió,
Dừng chân lại nhớ tiếc tuổi học-trò...
Vần thơ thường lưu-luyến chuyện ngày xưa,
Bởi thuở ấy tâm-tư còn trong sáng,
Hàng phượng-vĩ chứng-nhân hay tội-phạm,
Lặng-lẽ nhìn bao"màu-áo"hợp-tan...
Ngày đó sân-trường ngập tà-áo trắng,
Hồn-nhiên vui-đùa quên cả gái-trai,
Nhưng...có người không đùa "lén" nhìn ai...
Đến bây-giờ...mới thốt câu Ngộ-Nhận...
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn