CÂY VÀ NGƯỜI
(Phỏng họa theo bài cùng tên của Phan Thành Khương)
Hôm đó, Người dùng chiếc que xoi đất
Lỗ nhỏ vừa để trồng trọt Cây kia.
Cây rất thấp, mỏng manh, kề gang tấc
Cây yếu mềm, ẻo lả, thấp lè tè!
Người chăm sóc, Cây sum suê cao lớn
Nước tưới đều, phân bón cũng lai rai.
Nhiều thập niên qua, Cây thời tỏa bóng
Cành lá xanh rờn, rợp mát vòm trời.
Gốc Cây to, Người ôm thời không xuể
Ngọn Cây cao ngất ngưởng, gió rì rào.
Thành Cổ Thụ, chủ nhân giờ bóng xế
Tóc bạc rồi, ngồi hóng mát vui sao!
Người nghỉ ngơi dưới Cây, nào thoải mái.
Người trở thành bé nhỏ dưới Cây to.
Người yếu đuối, quả thật là tội nghiệp
Cây và Người thành thân thiết vô bờ!
Khi ốm yếu hay bịnh tình nào đó
Một miếng vỏ cây, nắm lá, cụm hoa.
Hay một nắm hạt, mượt mà làm thuốc
Cũng giúp Người hồi phục sức khỏe mà!
Khi Người mãn phần trở về Âm Cảnh
Cây cũng tặng Người sáu tấm ván thơm.
Cây tình nghĩa, nhớ ơn người trồng trọt
Gíúp ân nhân chỗ nghỉ lúc lên đường.
Người, giờ đà trở về lòng đất Mẹ
Cây lại nhờ xác mục rã Người nuôi.
Cây với Người muôn đời là bạn đó!
Tình Người / Cây mãi mãi cứ sáng ngời!
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn