TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG :: Xem chủ đề - TÊN TIỂU ĐỒNG TRÊN CÂY ĐÀO TIÊN
TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG
Nơi gặp gỡ của các Cựu Giáo Sư và Cựu Học Sinh Phan Rang - Ninh Thuận
 
 Trang BìaTrang Bìa   Photo Albums   Trợ giúpTrợ giúp   Tìm kiếmTìm kiếm   Thành viênThành viên   NhómNhóm   Ghi danhGhi danh 
Kỷ Yếu  Mục Lục  Lý lịchLý lịch   Login để check tin nhắnLogin để check tin nhắn   Đăng NhậpĐăng Nhập 

TÊN TIỂU ĐỒNG TRÊN CÂY ĐÀO TIÊN

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Truyện Ngắn, Bút Ký, Tạp Ghi...
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Người Post Đầu Thông điệp
nguyenthiminhhuong



Ngày tham gia: 03 Feb 2009
Số bài: 221

Bài gửiGửi: Sat Aug 08, 2009 1:19 am    Tiêu đề: TÊN TIỂU ĐỒNG TRÊN CÂY ĐÀO TIÊN

Cám ơn Diệu Đức đã nghĩ rằng Ăn Tô Mì nếu có đọc chuyện "Cha Quan" sẽ chỉ cười độ lượng mà không nói gì. MH cũng hy vọng thế.
Lại cám ơn Diệu Đức thêm lần nữa vì đã cho mình một ngày thật vui. Đọc chuyện Diệu Đức kể về Cống ông Cố vừa dễ thương vừa buồn cười. MH cứ hình dung đến cảnh Bác Thọ với con KyKy chạy văng cả dép, rơi mất rổ cá, và hình ảnh anh Bùi Quang Phước nhắm chặt mắt lại để chở Diệu Đức qua khỏi chỗ "hiểm nghèo” mà MH không nhịn được, cứ cười rúc rích suốt ngày.
MH mới đọc được một truyện thật hay,ghi lên đây để tặng Diệu Đức và chị Khúc Khích nhé, vì thấy hình như câu chuyện này rất có “duyên” với hai người.


TÊN TIỂU ĐỒNG TRÊN CÂY ĐÀO TIÊN

Tác Giả: NGUYỄN TƯỜNG BÁCH


Ở cảnh giới nọ, có một tên tiểu đồng tử lai lịch không ai rõ. Dáng người y cục mịch. Hai bên trán, tóc để hình hai trái đào, ai nấy cũng thương mến, muốn xoa đầu.
Y suốt ngày rong chơi không chịu tu tập. Mỗi buổi sáng lúc chúng hội tụ tập nghe bồ tát giảng kinh, thuyết pháp, thì không ai thấy y đâu cả. Bồ tát dùng thiên nhãn sáng soi thường thấy y ngồi trên cây đào tiên hái trái.
Gần chốn vườn đào có một ngọn núi đá hoa cương. Núi cao lớn hùng vĩ, đá hoa cương bong ngời dưới ánh sáng, hòn núi toát ra một cương khí ngất trời. Cho dẫu là một tên đồng từ nghịch ngợm, không biết sợ là gì, y cũng chưa bao giờ dám leo lên núi.
Một ngày kia, bỗng có một lão trượng tới từ đâu không rõ, tay cầm một miếng vải nhung. Lão trượng thoăn thoắt leo lên núi, lấy khăn nhung chùi đỉnh núi một cái rồi leo xuống, điệu bộ dễ như trở bàn tay. Tên đồng tử ngây người đứng nhìn, lòng vô cùng khâm phục. Y chạy tới vái chào hỏi han lão trượng, người đáp:
- Ta leo lên chùi núi đá để hiểu thế nào là “thời gian”.
Lần đầu tiên nghe nói đến hai chữ “thời gian”, đồng tử không hiểu là gì, lại càng không hiểu tại sao phải chùi núi đá mới hiểu được thời gian. Y đoán thầm đây là một phép tu khổ hạnh đặc biệt. Thấy lão trượng hiền từ, y hỏi tiếp:
- Tại sao chùi núi đã mới hiểu được thời gian?
- Trong kinh, Thích-ca có nói về “thời gian, quá khứ, hiện tại, vị lai”. Ta không hiểu thời gian là gì, và chúng hội ở đây cũng không ai biết. Đọc kinh sách ta biết rằng muốn hiểu được thời gian là gì chỉ có một cách là mỗi lần hoa đào nở thì leo lên đỉnh, dùng miếng vải nhung này mà lau núi đá. Cứ như thế cho tới lúc núi đã mòn hết thì đó là một “tiểu kiếp”. Cứ năm trăm “tiểu kiếp” là một “đại kiếp”. Ta lau núi đá gần một đời mà xem ra chưa thấm vào đâu với một “tiểu kiếp”. Mới hay thời gian là tuyệt đối vô cùng, vô tận.
Tên đồng tử nghe xong lắc đầu le lưỡi, tưởng tượng ngẫm nghĩ; cố gắng tới mấy y vẫn nghĩ không ra bao giờ núi mới mòn, càng không hiểu thời gian là gì.
Một hôm tên đồng tử ngồi trên cây đào nghe chúng hội đi phía dưới tụng đọc:

Đức Thế Tôn cao cả
Ba cõi chẳng ai bằng

Không hiểu “ba cõi” là gì nhưng sợ bị la mắng không lo tu học, y không dám hỏi chúng hội cũng chẳng hỏi han bồ tát, y đành nắm áo hỏi lão trượng:
- Tiểu đồng tử xin hỏi “ba cõi” là gì?
- “Ba cõi” chính là không gian vô cùng vô tận.
Tên đồng tử vẫn chưa hiểu:
- “Không gian” đo đâu sinh?
- Đồng tử hỏi chuyện ngớ ngẩn, không gian có sẵn, không sinh không diệt.
Y vẫn không hiểu rõ lắm không gian là gì, chỉ biết đại khái không gian to lớn lắm.
Càng lớn, y càng ham chơi không chịu tu học.
Ngồi tham thiền, y thấy đau lưng, kinh văn thì khó hiểu, tụng đọc càng mau chán.
Một ngày kia, y khám phá trên cây đào tiên một trái đào đỏ chín to lớn chưa từng thấy. Y vội hái trái đào, nhưng trước khi ăn, y cẩn thận bẻ trái đào ra. Trong ruột trái đào bỗng bò ra một đàn kiến. Y đang mứng suýt phải ăn nhằm kiến, bỗng nghe tiếng ai nói:
- Chư huynh đệ, đây là đâu?
Đồng tử ngơ ngẩn nhìn quanh, không thấy ai cả. Y nhìn lại thì mới phát hiện kiến biết nói. Y khoái chí nhìn đàn kiến, lắng nghe chúng nói chuyện. Mấy tên kiến nhìn quanh quẩn, bỗng một tên cất tiếng nói:
- Chưa biết đây là đâu nhưng rõ ràng chúng ta đã tự giải thoát khỏi cảnh giới loài kiến chúng ta.
Tên đồng tử cười thầm “Ruột trái đào mà cũng gọi là cảnh giới, nghe đúng giọng các tên mọt sách”. Một tên kiến khác lên tiếng:
- Chúng ta tu dưỡng đã lâu, nay vừa tới ngày đắc đạo.
Đồng tử muốn cười thành tiếng “Nếu ta không bẻ trái đào ra thì chúng bay đã nằm trong bụng ta rồi, liệu còn đắc đạo nữa ư?”.
Một tên kiến khác trầm ngâm chưa nói, bây giờ mới lên tiếng:
- Chúng ta tu học biết bao nhiêu kiếp, kể ra cũng vài trăm năm chứ không vừa.
Nghe tới đây tiểu đồng tử nhớ lão trượng và “tiểu kiếp” của lão vô cùng. Y không hiểu “vài trăm năm” là gì, nhưng nghe có vẻ lâu dài lắm. Nhưng đào này cũng mới kết trái đây thôi thì có gì là lâu?

Bỗng một tên kiến quay đầu nhìn một tên khác, hỏi:
- Đại sư huynh, phong cảnh thế giới này hình như có gì hơi khác.
Tên kiến này được gọi là “đại sư huynh” nhưng thân hình y lại nhỏ con nhất trong bọn, trước giờ chưa nói tiếng nào, râu ngo ngoe mấy cái rồi phán:
- Ta ngờ rằng chúng ta đã qua một không gian khác, khác với không gian loài kiến của chúng ta.

Đồng tử lại cười thầm “Từ ruột trái đào chui ra thì tất nhiên là khác rồi, có gì mà ngờ với không ngờ”.

Tên kiến sư huynh nói tiếp:
- Không gian tùy theo nghiệp của chúng sinh mà sinh diệt. Loài kiến chúng ta là một loài sống trên mặt phẳng, nên không gian của chúng ta là mặt phẳng, không gian chúng ta chỉ có hai chiều, bề ngang và bề dọc.

Nghe tới đây, tên đồng tử tự nhủ “Ruột trái đào thì tròn, nhưng các tên kiến bé nhỏ nên chúng cứ tưởng sống trên mặt phẳng, ha ha”. Đàn kiến yêu lặng nghe sư huynh của chúng giảng tiếp:
- Vì vậy, chúng ta không thể tưởng tượng ra và cảm nhận được các loại không gian khác nhiều chiều hơn. Trong kinh sách có nói về không gian của một loài tên gọi là “loài người”. Không gian của các vị ấy có tới ba chiều. Ngoài chiều ngang và chiều dọc như chúng ta, họ còn có một chiều nữa gọi là “chiều cao”. Thời gian và không gian của loài ngươi khác hẳn thời gian và không gian của chúng ta. Thân thể họ lớn gấp muôn lần thân thể chúng ta, thọ mạng họ cũng dài gấp muôn lần đời sống chúng ta.

Lần đầu tiên nghe nói đến hai từ “loài người”, nên tên đồng tử chú ý lắm.

Đàn kiến ngơ ngẩn không tưởng tượng ra nổi làm sao có ai lớn gấp muôn lần thân thể chúng và sống được lâu dài như vậy, nhất là chúng không sao nghĩ ra được chiều thứ ba. Có tên có vẻ không tin lắm những gì sư huynh chúng nói, cất tiếng:
- Thật ra tiểu đệ cố gắng hết sức rồi mà không nghĩ ra chiều thứ ba chạy hướng nào. Chiều hướng nào rồi cũng qui lại trên hai chiều ngang dọc cả. Theo ngu ý của tiểu đệ thì không gian không thể có chiều thứ ba.
Tên kiến này nói “ngu ý” nhưng giọng điệu y nghe rất tự tin, y vốn là nhà toán học trong đàn kiến. Tên sư huynh vẫn kiên nhẫn:
- Tâm sanh ra thân nhưng rồi tâm lại bị thân trói buộc. Thân kiến của chúng ta là loài chỉ bò trên mặt phẳng nên tâm cũng chỉ cảm nhận được hai chiều. Thì cũng tương tự như thế, loài người họ cũng không thể tưởng tượng ra được không gian có thể có bốn chiều hoặc nhiều hơn vì thân họ thuộc loại sống trong không gian ba chiều.
Bỗng một tên kiến cất tiếng hỏi:
- Sư huynh nói chúng ta “cảm nhận” không gian hai chiều thôi chứ thực sự không phải thế, thì tiểu đệ xin hỏi không gian tự nó như thế nào?
- Tên kiến này nhấn mạnh hai chữ “tự nó”. Tên đồng tử cười thầm. Y nhớ rắng đã hỏi lão trượng, không gian do đâu sinh và thầm nhủ “Tên kiến này hỏi một câu có vẻ được đây!”. Kiến sư huynh ngo ngoe râu mấy cái rồi đáp:
- Không gian do “không” sinh ra. “Không” này là “không” bát nhã, trong “không tức thị sắc, sắc tức thị không” mà chư huynh đệ hay tụng đọc đó.
Tên đồng tử nghe nói lắc đầu “Thì ra loài kiến nhãi nhép này cũng tụng đọc một thứ kinh sách như chúng hội thường đọc”.
Thấy các tên sư đệ chưa hiểu, kiến sư huynh tiếp:
- Trong “không” chứa sắc, chứa cả tâm lẫn vật. Tâm tùy nghiệp lực mà sinh ra thân vật chất rồi thân cảm nhận ra một không gian xung quanh mình. Không gian đó phù hợp với tính chất của thân vật chất.

Đồng tử nhớ lão trượng nói không gian “có sẵn”, bây giờ lại nghe tên kiến sư huynh này nói không gian do tâm thân dựa lên nhau mà có, y cảm thấy phân vân. Tất nhiên y tin lão trượng hơn tin loài ong kiến, nhưng nghe tên kiến sư huynh này lý giải, văn phong khảu khí có vẻ giống giọng bồ tát, y cũng có phần nể nang, không biết làm sao.

Một tên kiến khác cất tiếng hỏi:
- Như thế khi chư Phật không còn thân vật chất nữa thì không gian cũng diệt theo luôn hay sao? Niết bàn như thế chỉ là một cảnh giới hư vô đâu còn gì thú vị!
Đồng tử nghe nói câu này lấy làm hợp ý vô cùng.
Tên kiến sư huynh bác ngay:
- Danh tự của loài kiến chúng ta cũng như của mọi loài vốn là phương tiện của thân bày ra nên danh tự không thể diễn đạt những gì nằm ngoài phạm vị của thân. Như loài tôm cá sống dưới nước, chúng không thể hiểu được đời sống trên đất liền như chúng ta. Bởi vậy không thể dùng danh tự thông thường để mô tả niết bàn. Ở đây nói sao cũng mê cả, không phải là ngộ.
Đàn kiến nghe tới đây có vẻ hoang mang cực độ, tên kiến sư huynh nói tiếp, giọng ân cần an ủi:
- Loài kiến chúng ta bị trói buộc trong thế giới hai chiều nên không hiểu các cảnh giới khác. Không gian và thời gian mỗi cảnh giới khác nhau vô cùng vô tận, nhưng tâm lại đồng nhất một thể. Như nước có khi ở dạng lỏng, có khi ở dạng băng tuyết, khi thành hơi sương, nhưng chỉ là một chất nước. Cũng thế, các loài trong thế giới khác nhau vì hạnh nghiệp của chúng, nhưng cùng một thể. Cho nên tâm phật và tâm kiến chúng ta cũng đều là một.

Nghe tới đây đàn kiến cực kỳ phấn khởi.

Tên đồng tử bỗng thấy một mùi thơm hết sức quyến rũ. Y quay lại, thì ra một trái đào đỏ mọng, thơm ngon chưa từng thấy. Y liền vươn tay bẻ trái đào. Vừa cầm trái đào trong tay, bỗng nghe “rắc” một tiếng, cành đào dưới chân y gãy đôi, y ngã lộn nhào xuống gốc cây, mê man bất tỉnh.


Chúng hội đang nghe giảng kinh, bỗng thấy bồ tát mĩm cười khó hiểu.


Lúc tên đồng tử ngã xuống gốc cây, tại thế giới mà tên kiến sư huynh gọi là “thế giới loài người” đang trải qua những ngày hè nóng nực của năm 1878.

Mùa xuân năm sau, một đứa bé mở mắt chào đời, mặt mày bầu bĩnh. Cậu bé càng lớn càng không thích học hành, suốt ngày rong chơi. Đến khoảng 15 tuổi, y bị nhà trường đuổi học vì lý do “sự hiện diện của y chỉ làm phiền nhà trường và làm cho học sinh mất hết sự kính trọng đối với thầy cô”.

Hơn mười một năm sau, cậu học trò ngỗ nghịch đó được cả thế giới biết tới tên tuổi. Lúc đó tuổi mới 27, tên y là Albert Einstein (1).

Lúc mở mắt tỉnh dậy thì đồng tử vẫn còn thấy mình nằm dưới gốc đào tiên. Y ngơ ngác nhìn quanh thì thấy lão trượng, lão mừng rỡ lên tiếng:
- Ngươi đã tỉnh dậy rồi ư? Ngươi bị ngã trên cây xuống mê man bất tỉnh đã hơn ba ngày làm ta rất lo lắng!

---


(1) Eistein (1879 – 1955), giải Nobel 1921, được xem là thiên tài của ngành Vật lý trong thế kỷ này. Với “thuyết tương đối đặc biệt”, ông đã chứng minh rằng thời gian và không gian phụ thuộc vào trạng thái di chuyển của vật chất. “Thuyết tương đối tổng quát” đã chứng minh sự hiện hữu của vật chất đã làm “co giãn” thời gian, “méo mó” không gian. Nhờ Einstein, ngày nay người ta biết rằng chính vật chất và sự vận động của nó đã phát sinh ra thời gian và không gian. Thời gian và không gian là “thuộc tính”, là “phát biểu” của vật chất. Không có một sân khấu bất di bất dịch mà chính là diễn viên ở đâu thì ở đó có sân khấu. Không có diễn viên thì không có sân khấu.


---

Tên đồng tử nhớ lại điều gì, đáp:
- Thưa lão trượng, tiểu đồng tử thì ra đã rời cảnh giới này đi sống một thế giới khác. Ở đây ba ngày mà ở đó gần trăm năm.
Lão trượng ngạc nhiên hỏi:
- Thế ư, ngươi còn nhớ đã đi đến đâu không?
- Tiểu đồng tử lần đầu tiên mới biết thế giới loài người.
Lão trượng kinh ngạc, lẩm bẩm:
- Thế ư, thì ra ngươi cũng đã đến đó rồi ư?
Nghe thế, đồng tử ngạc nhiên:
- Lão trượng cũng đã từng làm người hay sao?
- Haha, dòng dõi cũng như sự nghiệp của ta trong giới loài người phải kể vào hàng danh gia vọng tộc. Tên ta, loài người gọi là Issac Newton (1).

---


(1) Newton (1643 – 1727) được xem là người mở đường cho nền cơ học của loài người. Là một bá tước người Anh, ông đã thống nhất công trình của Kepler, Galilei, Guericke trong một hệ thống cơ học vững chắc và hoàn chỉnh. Ông cũng là người phát biểu nguyên lý của động lực học và nguyên lý hấp dẫn của trường trọng lực. Trong hệ thống cơ học này, Newton xem không gian và thời gian là tuyệt đối, cố định, liên tục. Vật chất vận động trong không gian cũng như diễn viên trình diễn trên một sân khấu có sẵn. Sân khấu lúc nào cũng tồn tại, độc lập với diễn viên.


---
Tên đồng tử nhớ ra điều gì, y nhìn lão trượng đang cầm chiếc khăn nhung trong tay, ôm bụng cười ha hả.

Chúng hội đang nghe giảng kinh, nhíu mày thầm trách tên tiểu đồng làm ồn. Bồ tát lại mĩm cười khó hiểu.


Dưới tòa sen, một đàn kiến vừa bò ngang, râu ngo ngoe.



Về Đầu Trang
Minh Huong Khuc
Niên Khóa 1962-1969


Ngày tham gia: 05 Nov 2007
Số bài: 2090

Bài gửiGửi: Sat Aug 08, 2009 7:36 pm    Tiêu đề:

Hi Minh Hương Nguyễn , cám ơn đã cho 2 chị Khúc Khích và Diệu Đức đọc một câu chuyện hư cấu nhưng đượm Hương Vị Phật Pháp thật hay , rất có ích để các Phật Tử suy ngẫm .
Ông Nguyễn Tường Bách là một Khoa học gia , Phật Học gia nổi tiếng trong và ngoài nước . Ông đã viết nhiều tác phẩm có giá trị như :
Khi Vật lý gõ cửa bản thể học, Lưới Trời Ai Dệt ? , Mùi Hương Trầm , Từ David Bohm Đến Kinh Lăng Nghiêm...

Về Đầu Trang
DIEU DUC



Ngày tham gia: 03 Oct 2008
Số bài: 1032

Bài gửiGửi: Sat Aug 08, 2009 8:27 pm    Tiêu đề:

Minh Hương đã post một truyện ngắn mà mỗi lần đọc lại, là một khám phá vào con đường sâu thẩm của tư duy . Nhưng nắm bắt được ý
chính của vần đề thì không biết đến bao giờ mới rốt ráo hết M.H. à .
Cái đơn giản nhất trong cuộc sống là được cười , được nói như mọi người nhưng đôi lúc cũng đành im lặng -
thì đi tìm cái nhân sinh quan , cái bản thể thực của thế giới loài kiến , có lẻ cũng khó có một giải đáp cho tường tận , phải không M.H ?
Mặc dù thế giới của vài trăm chú kiến là ruột của một trái đào chỉ lớn như cái nắm tay mà thôi .
Trước đây , có lần Thích Xôn Xao đã định nghĩa chữ Sadi nhân một câu hỏi vui của M.H mà nghe đã ...thấm mệt , thì với sự thị hiện của BỒ TÁT
xuyên qua chú tiểu ...lười - chỉ trừ cái Tâm trong như đài gương sáng của chú , thì sự Hiểu của hàng sơ cơ như Diệu Đức chỉ sánh như mò kim
đáy biển .
Mê thơ , tụi mình đã nghe nói đến cái đẹp của trăng đáy nước , rồi mây trên bầu trời lúc nào cũng bàng bạc , rồi những ngày nắng ấm
cũng làm mình cảm được niềm vui chan hòa của đất trời ...Đó có phải là hạnh phúc thuần khiết trong KHÔNG GIAN hiện hữu của chúng mình
hay không ?
Loài kiến đã bất chợt rớt ra khỏi trái đào vì một cơ duyên , và chính cơ duyên này , chúng đã thấy được một thế giới mới - Đó là Cỏi không gian
vô cùng vô tận mà loài người đang sống . Cơ duyên ở đây là hành động hái đào của chú tiểu , nhưng chú cũng không phải nguyên nhân duy
nhất tạo môi trường mới cho đàn kiến . Có thể hiểu đến một nguyên nhân khác như trái đào có thể tự rụng xuống khi chín , nhưng sự chậm
trễ này là vấn đề thời gian để có được cơ duyên cho đàn kiến mà thôi .
Điều này chứng tỏ cơ duyên cũng là một sự tình cờ như mưa rơi , như lá rụng... như những gì rất thường ta vẫn thấy trong đời sống hằng ngày .
Ý niệm về KHÔNG GIAN của loài kiến đối với thế giới loài người của chúng ta thật vô cùng vĩ đại nếu so với một kiếp sống của nó .
Kiến và Chúng ta chỉ giống nhau ở cái TÂM khi cùng thấy được ánh sáng và bóng tối , vì dưới ánh sáng ban ngày kiến cũng hoạt động nhanh
nhẹn hơn .
Ánh sáng và bóng tối là sự hiện hữu của Không gian trên khía cạnh Quang học . Không gian của loài người còn có sự chuyển động ba chiều
trên phương diện Vật lý học là những gì khoa học ngày nay đã chứng minh . Nhưng như vậy đã đủ chưa khi các phi thuyền ngày nay đã tiến
vào vũ trụ ? Khi thoát khỏi trọng lực của trái đất thì vật gì dù nhỏ cũng không thể rơi theo ý muốn như khi còn lệ thuộc vào sức hút của trái đất .
Như vậy , không gian ba chiều cũng cũng vẫn là sự giới hạn của tư duy mà thôi .
Trên khía cạnh tôn giáo , Phật Thích Ca đã giải thích điều này qua trí tuệ Bát Nhã , là TÂM của mọi loài đều không phân biệt . Vài ngàn năm nữa ,
biết đâu những người của hành tinh khác khám phá ra thế giới loài người và đã nhận định rằng chúng ta không khác gì những chú kiến đã
chui ra từ trái đào !
Minh Hương ơi , tối qua định phone thăm bồ nhưng lại bận với website Duy Tân nên đành ...thất hẹn .Có chút ân hận về thời gian...đã lở .
THỜI GIAN !
Nhìn lại chuyện...sợ ma mình đã kể cho Hương và mọi người nghe tưởng quanh quẩn đâu đó mà cũng đã 42 năm tồn động
trong ký ức của minh ! Chính sự liên tưởng nhỏ bé này đã làm cho mình thấy được ý nghĩa của những từ Tiểu Kiếp , Đại Kiếp trong khái niệm
THỜI GIAN , đã nối tiếp như Trùng trùng duyên khởi ...
Thôi thì chắc suốt đời chỉ mơ là một hành giả đi tìm học nghĩa Chân Tâm trong cuộc sống , mặc cho con sóng thời gian trôi lăn trong bầu trới
vô hạn . Chỉ cầu tìm một nẽo Sáng cho cuối cuộc đời , tất cả chỉ là ước mơ , Minh Hương ạ .
Đang ngồi viết cho Hương trong cái tâm thanh tịnh , và cảnh là căn phòng nhỏ với vài cánh hoa vừa cắm trên bàn . Nơi đây , tình bạn trong
sáng là những gì mình nghĩ đến nhau . Đôi dòng này thay cho những lời thăm hỏi MH qua phone .
Chúc MH một cuối tuần vui và cảm ơn MH đã tìm một truyện có nhiều điều để học . Rất hay .


Được sửa bởi DIEU DUC ngày Sun Aug 09, 2009 12:44 am; sửa lần 1.
Về Đầu Trang
XUỐNG NÚI THỊ PHI



Ngày tham gia: 08 Jul 2008
Số bài: 12

Bài gửiGửi: Sat Aug 08, 2009 8:47 pm    Tiêu đề:

Cám ơn hai Cô Minh Hương nguyễn và Diệu Đức . Những bài viết như thế này luôn có ích cho những ai thích tìm hiểu thêm về Bản Thể Học qua góc nhìn của Lăng Kính Phật Giáo ...
Về Đầu Trang
DIEU DUC



Ngày tham gia: 03 Oct 2008
Số bài: 1032

Bài gửiGửi: Sun Aug 09, 2009 12:38 am    Tiêu đề:

Rất hân hạnh và xin gởi lời cảm ơn đến Xuống Núi Thị Phi đã đọc những gì Diệu Đức đã viết , như một cái nhìn độ lượng .
Về Đầu Trang
Minh Huong Khuc
Niên Khóa 1962-1969


Ngày tham gia: 05 Nov 2007
Số bài: 2090

Bài gửiGửi: Sun Aug 09, 2009 12:51 am    Tiêu đề:

Diệu Đức ơi , thật là , thật là cảm phục Diệu Đức - Tri Âm Tri Kỷ của Khúc Khích trong thơ văn , trong âm nhạc , trong đời thường và điều ĐÁNG TRÂN TRỌNG NHẤT là Chia Xẻ những tư duy về Giáo Lý của Đức Phật .
Diệu Đức là Một trong những Bậc Thiện Trí Thức của Thanh Lương Khúc Minh Hương .
Lành Thay , Lành Thay ...
Về Đầu Trang
Minh Huong Khuc
Niên Khóa 1962-1969


Ngày tham gia: 05 Nov 2007
Số bài: 2090

Bài gửiGửi: Sun Aug 09, 2009 1:00 am    Tiêu đề:

Minh Hương Nguyễn ơi , một lần nữa cám ơn MH, Ng , nhờ vậy mới khơi được DĐ tỏ bày ...Giáo Pháp !!!
Chỉ có một TÂM rất Trong Sáng , Hồn Nhiên như Minh Hương Nguyễn mới DUNG THÔNG được ĐẠO của chị em chúng mình . tuy KHÁC mà KHÔNG KHÁC .
Về Đầu Trang
nguyenthiminhhuong



Ngày tham gia: 03 Feb 2009
Số bài: 221

Bài gửiGửi: Sun Aug 09, 2009 1:53 am    Tiêu đề:

Thích quá, MHươngN được nhiều người nói chuyện với hôm nay.

Chị Khúc Khích ơi, MHương hiểu chữ DUNG THÔNG như thế này có đúng không: DUNG Hòa và THÔNG Cảm , vì như vậy có nghĩa là bao nhiêu ĐẠO cũng chỉ là một ĐẠO.

Đôi lúc MH cảm thấy mình cũng giống chú kiến ở trong quả đào, còn phải học hỏi nhiều...hi..hi..

Xin mọi người đừng cám ơn nữa nhé, MH vì đọc được một chuyên vừa hay hay, nhẹ nhàng lại có rất nhiều ý nghĩa nên chia sẻ đó mà. Rất vui khi các anh chị và các bạn đã ghé thăm và bàn luận.
Về Đầu Trang
DIEU DUC



Ngày tham gia: 03 Oct 2008
Số bài: 1032

Bài gửiGửi: Sun Aug 09, 2009 2:33 am    Tiêu đề:

Chị Thanh Lương và cô bạn Minh Hương ơi , chúng mình đều là những chú Kiến trong trái đào chưa chín -
nên thời gian gặp gỡ đủ sớm để chúng ta cùng có cơ hội học hỏi và vui đùa với nhau
Chị Khúc Minh Hương đã giải thích sự Dung Thông là do ở Tâm : trong sáng và hồn nhiên , đưa đến sự dung thông của Đạo .
Nhờ vậy , sự khác biệt của Tôn giáo tuy khác nhưng không khác .

Và Minh Hương Nguyễn cũng đồng một ý với nghĩa Dung Thông : là Dung hòa và Thông cảm , bao nhiêu Đạo cũng chỉ là một Đạo .

Tất cả chúng mình cùng đang ngồi lại với nhau trong sự tương hợp , yêu thương và học hỏi ý nghĩa của Đạo và Đời .
Một mối duyên thật đẹp .
Về Đầu Trang
Danny Luc



Ngày tham gia: 10 Mar 2009
Số bài: 34

Bài gửiGửi: Sun Aug 09, 2009 6:19 pm    Tiêu đề: Chợt về lục bát đôi câu

Muốn làm tâm kiến- kiến tâm
Tìm em tôi ở bến tầm dương xưa
Sương bay lãng đãng vườn chùa
Áo sa di thoảng hương thừa tóc mây

Là xin một niệm : hóa thân
Vườn đào làm chiếc lá hồng rơi khuya
Mai ni cô quét sân chùa
-Nam mô !
Sao chiếc lá xưa !
Chốn này ?
Về Đầu Trang
Minh Huong Khuc
Niên Khóa 1962-1969


Ngày tham gia: 05 Nov 2007
Số bài: 2090

Bài gửiGửi: Sun Aug 09, 2009 7:16 pm    Tiêu đề:

Tuyệt Tác ! Bài thơ quá hay vì Thật !
Ni Cô tự hỏi : Sao chiếc lá xưa !
Chốn này ?
Với dấu chấm than và dấu hỏi , Ni Cô sẽ Kiến Tâm mình và khi không còn các dấu bỏ phía sau câu , Ni Cô sẽ KIẾN TÁNH .
Và Tâm ở đâu , Tánh ở đâu , vẫn là điều Tự mình BIẾT .
Về Đầu Trang
Minh Huong Khuc
Niên Khóa 1962-1969


Ngày tham gia: 05 Nov 2007
Số bài: 2090

Bài gửiGửi: Sun Aug 09, 2009 7:19 pm    Tiêu đề:

Diệu Đức ơi , cám ơn DĐ đã trả lời MH, Ng thay cho khúc Khích . Mối Duyên Lành đã cho chúng ta được quen biết nhau . Xin giữ !
Về Đầu Trang
lamnvo



Ngày tham gia: 28 Feb 2009
Số bài: 238

Bài gửiGửi: Sun Aug 09, 2009 9:13 pm    Tiêu đề:

Nguyễn thị Minh Hương là một tập hợp của những mâu thuẩn diệu kỳ. Một bên thì tặng Cha Quan, bên này thì tặng đào tiên. Thôi thì để Ngọc Lâm dung hợp:

Được sửa bởi lamnvo ngày Tue Sep 29, 2009 12:44 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang
nguyenthiminhhuong



Ngày tham gia: 03 Feb 2009
Số bài: 221

Bài gửiGửi: Mon Aug 10, 2009 12:00 am    Tiêu đề:

Ngọc Lâm ơi chạy qua đây chi dzậy? Mọi người ngưỡng mộ đang chờ đợi thêm sáng tác mới của Ngọc Lâm bên kia kìa…

À há…Hay là Ngọc Lâm hết chọc BTDiệuHuyền rồi bây giờ đến chọc NTMinhHương phải không? NTMinhHương mà giận thì không khóc như BTDiệuHuyền đâu, chỉ có hét thôi.

Về chuyện Cha Quan với Đào Tiên, sao lại thắc mắc làm gì thế nhỉ? Ở bên kia NTMH tặng “Cha Quan” thì cũng như tặng beer cho kẻ thích uống beer, còn “Đào Tiên” bên này thì cũng giống như trà ngon tặng cho người sành uống trà, có chi là lạ. Còn có những người thích cả trà và rượu..à quên...beer, không lẽ cho họ là mâu thuẫn sao ??? Laughing Laughing

Đùa với Ngọc Lâm cho vui thôi. Cám ơn bài thơ Dung Hợp lắm, hay và vui. NTMH có lời khen Ngọc Lâm nhé.
Về Đầu Trang
SNOW WHITE



Ngày tham gia: 29 Oct 2007
Số bài: 3689

Bài gửiGửi: Mon Aug 10, 2009 2:07 am    Tiêu đề:

Cám ơn Ngọc Lâm nhé, người viết chuyện duyên dáng của Diễn Đàn. Đạo và đời hai điều này đi song song với nhau làm cho cuộc sống của chúng ta càng thêm có nhiều hương vị. Các bạn vừa nói chuyện kiến tánh rồi các bạn nói đến chuyện "G" và "Q" .Chuyện nào cũng nhẹ nhàng cũng vui và có điểm những tràn cười rung cả diễn đàn.

Ở đây các bạn phá chấp nên cái động không đụng được cái tịnh. Cho nên ăn chay tâm lành đã hay .Ăn mặn tâm lành vẫn hay hơn.... Hình như ai ai ở đây cũng gặp nhau ở một điễm tương thông. Danny,Diệu Đức, NG Minh Hương, Khúc khích, Lâm Ngọc..v....v.. Các bạn cứ việc vui đùa và cứ việc phá chấp mà lập hạnh !!!!Cứ việc vừa uống trà, vừa uống rượu, vừa uống bia, biết đâu đây là một hỗn hợp tuyệt vời....

Chúc tất cả cuối tuần vui vẻ.

Snow White
:@: :@: :@:
Về Đầu Trang
HOA TIGON



Ngày tham gia: 03 Oct 2008
Số bài: 59

Bài gửiGửi: Mon Aug 10, 2009 12:42 pm    Tiêu đề:

Còn Hoa Tigon thích nhất 3 đóa hoa hồng của Snow White .
Về Đầu Trang
DIEU DUC



Ngày tham gia: 03 Oct 2008
Số bài: 1032

Bài gửiGửi: Fri Aug 14, 2009 5:19 pm    Tiêu đề:

Chiếc lá vô thường

Tôi đi quyét lá sân chùa
Khai tâm kiến tánh cũng vừa bên nhau
Gởi em chiếc lá rơi mau
Lá rơi về cội tặng nhau nụ cười

Cỏi vô thường một mai trở lại
Góc chùa xưa nở cội hoa vàng
Công vun xới từ người quét lá
Đời đời vườn nở đóa hoa tâm .
-- d.đ--
Về Đầu Trang
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Truyện Ngắn, Bút Ký, Tạp Ghi... Thời gian được tính theo giờ GMT - 4 giờ
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn

    
Powered by phpBB © 2001, 2005 phpBB Group
Diễn Đàn Trung Học Duy Tân